Còn nói loại mèo sẻ này rất giỏi bắt chuột.
Dân miền biển cũng không phải rảnh rỗi mà nuôi mèo chơi, thuyền có gạo có lương thực, có dầu có thịt, vẫn bị chuột phá hoại như thường.
Mà so với trên cạn, chuột vùng biển biết bơi, thả xuống nước cũng không dễ chết chìm, còn biết quẫy đạp bò lại lên thuyền, rồi bơi vào bờ.
Không nuôi mèo thì chẳng có cách nào trị được chúng.
Ngày hôm sau.
Lúc trời sáng rõ, dân Bạch Thủy Úc đã toàn bộ động viên tinh thần vì cơn bão trước mắt.
Lý chính hạ lệnh, từ hôm nay không một thuyền nào được phép ra khơi, tất cả các hán tử khỏe mạnh đều phải ra sức hỗ trợ lẫn nhau, kéo thuyền lên bờ, trước khi trời tối, không được để lại bất kỳ một chiếc thuyền nào dưới biển.
“Các vị trưởng lão đã nói, sớm nhất là đêm nay sẽ đổ mưa, mọi người đừng chậm trễ, sớm an bài thuyền xong thì có thể sớm nghỉ ngơi. Nếu làm trễ bị mưa dội cho ướt sũng, đừng trách ta không nhắc nhở.”
Có những lời năm nào cũng nói, lần nào cũng nhắc, nhưng một làng nuôi trăm kiểu người, cùng một thôn làng vẫn có đủ loại tính cách.
Có kẻ cần cù, có kẻ lười nhác, có kẻ nhanh nhẹn, có kẻ lề mề.
Một mùa bão, một mùa thu thuế, là những thời điểm khiến lý chính đau đầu nhất, đến mức miệng lưỡi muốn mòn đi.
Lão vừa nói xong liền lau mồ hôi, khoanh tay sau lưng đi kiểm tra đám hán tử đang kéo thuyền, hôm nay mới chỉ bắt đầu, phía trước còn vô số việc đang chờ lão giải quyết.
Kéo thuyền không phải chuyện mà Chung Minh có thể trốn tránh, hắn là một trong những người khoẻ mạnh nhất.
Vì vậy hắn đã sớm hội họp cùng đám nam nhân nhà họ Chung, trước tiên kéo hết thuyền trong tộc lên bờ, nếu còn sức lực và thời gian thì mới giúp đỡ nhà khác.
Thuyền gỗ đâu phải thứ nhỏ nhắn, nặng lắm, nên kéo thuyền cần có kỹ thuật.
Phía trước kéo dây, phía sau dùng lực đẩy, đồng lòng hợp sức, vừa làm vừa hò reo, chỉ sợ mỗi người làm một kiểu, không thống nhất, kẻ kéo người đẩy thì thuyền dễ bị lật.
Kéo lên bờ cũng chưa đủ, còn phải chuyển thuyền đến chỗ cao hơn, nếu không khi trời mưa gió lớn, một đợt sóng cao mấy tầng lầu, đánh vào mấy lượt thì thuyền gỗ cũng bị cuốn trôi như thường.
Từng chiếc một, mệt mỏi hơn cả việc ra biển đặt lưới bắt sứa.
Buổi sáng làm được mười chiếc thuyền, vẫn còn hơn mười chiếc nữa.
Bất kể già trẻ, ai nấy đều tạm thời không còn chút sức lực nào, nằm vật ra bãi cát như những con chó chết, chờ người đến đưa cơm.
Bữa trưa hôm nay vì là giúp các nhà trong tộc kéo thuyền, nên cũng ăn cơm chung của dòng họ.
Gạo tẻ cùng hải sản được nấu thành một nồi cháo hải sản khổng lồ, xì xụp húp một bát để no bụng trước, ngoài ra còn mỗi người một phần cơm cá đã hấp sẵn từ trước, hiện tại đã nguội lạnh.
Bọn thanh niên đang tuổi lớn, sức ăn cũng mạnh, mỗi người được chia sáu con cá, xếp trong một cái chõ năm tầng, không đủ ăn có thể lấy thêm.
Cá tươi hấp chín không bị nát, thịt chắc, dai, dùng đũa gắp một khối lớn bỏ vào miệng nhai rồi nuốt, đối với dân miền biển mà nói thì loại cá này chính là lương khô no bụng.