Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 37: Động viên

Hắn dùng kéo đã được luộc kỹ cắt lông xung quanh vết thương, đổ chút rượu khử trùng rồi rắc đại kế đã giã nát lên, cuối cùng cố định bằng mảnh gỗ nhỏ.

Cả quá trình con mèo kêu la không ngừng, khiến người nghe cảm thấy xót xa. Đặc biệt là Chung Hàm, mèo vừa kêu là mắt tiểu tử đã ứa lệ, nhìn thấy Chung Minh cũng bắt đầu hoài nghi không biết việc đem con mèo về là đúng hay sai.

Nhưng nghĩ lại thì là đúng, không đem về chẳng phải là thấy chết mà không cứu sao.

Hắn không làm được chuyện đó.

“Hôm nay ta mệt đến rã rời rồi. Đem nó vào ổ ngủ đi, hôm nay chắc nó đau nhiều, e là không còn sức để ăn.”

Làm xong, Chung Minh ném kéo và băng vải nhuốm máu vào thau nước, ngẩng đầu lên, vươn vai một cái.

Trong góc khoang thuyền, Chung Hàm cùng Đường Oanh, Đường Tước đang dùng một chiếc vỏ sò lớn làm giường cho con mèo, lót một lớp áo cũ bên trong.

Chung Minh rửa sạch kéo, đổ bỏ nước máu, trở lại đã thấy Chung Hàm vẫn ngồi im không nhúc nhích, nằm bò ra đó nhìn mèo.

Hắn bước tới, ngồi khoanh chân xuống, xoa đầu tiểu đệ.

Chung Hàm ngồi dậy, dịch sang bên cạnh ngồi cạnh đại ca.

“Đại ca, sau này mèo nhỏ khỏe lại rồi, chúng ta sẽ nuôi nó luôn đúng không?”

“Ừ.”

Chung Hàm ngẩng mặt cười vui vẻ: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó đi.”

Chung Minh hắng giọng: "Thực ra ta đã nghĩ ra một cái tên rồi, gọi là Đa Đa, được không?”

Chữ “Dư” trong “Dư thừa” nghe không hay, nhưng “Đa” thì lại chẳng có gì xấu.

Phúc Đa Đa, Tiền Đa Đa, nói thế nào cũng là cái tên may mắn.

Về chuyện này, Chung Hàm đương nhiên nghe theo đại ca.

“Đa Đa nghe hay mà, nhưng sao lại gọi là Đa Đa?”

Lúc trước đứng trước mặt nhị cô, Chung Minh không muốn nói ra, sợ bà ấy lại lấy chuyện này ra trêu chọc chuyện hôn sự của hắn, hiện tại chỉ còn lại tiểu đệ, hắn mới kể lại duyên cớ giữa Tô Ất và con mèo cho Chung Hàm nghe.

“Tóm lại ngươi nhớ kỹ, vị ca ca của Tô gia là chủ nhân trước đây của mèo nhỏ. Nếu một ngày nào đó huynh ấy đến tìm xem mèo, không được cấm cản người ta.”

Chung Hàm nghiêng đầu nghe xong, rồi gật đầu thật mạnh.

“Ca ca Tô gia cũng là người tốt.”

Chung Minh bật cười, xoa xoa cái chỏm tóc nhỏ trên đầu đệ đệ.

“Tiểu tử nhà ta đúng là biết nhìn người.”

Tâm hồn trẻ con như một tờ giấy trắng, tất cả đều phụ thuộc vào sự dạy dỗ của người lớn trong nhà.

Tiểu Hàm không để tâm việc tóc mình bị anh trai làm rối, cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mèo nhỏ.

“Sau này ngươi tên là Đa Đa nhé, là mèo nhà ta!”

Mèo nhỏ đã có cái tên mới, tiểu đệ cuối cùng cũng có được con mèo mà cậu ngày đêm mong ngóng.

Tối hôm đó “một nhà ba người” ngủ thật ngon giấc, đến sáng hôm sau, mèo nhỏ đã có thể lè lưỡi liếʍ ăn chút thịt cá nghiền nát cùng canh cá.

Chung Xuân Hà ghé thăm một chút, thấy vậy mới yên tâm.

“Biết ăn thì chứng tỏ có thể nuôi được, con mèo này có duyên với nhà mình, trước đó bắt được mấy con đều không giữ nổi, thật ra là đang chờ nó đấy.”