Trong rừng có gió, thổi khiến lá cây xào xạc.
Chung Minh đi một đoạn khá lâu, Tô Ất vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Câu nói cuối cùng của đối phương lúc đầu khiến y không hiểu, nghĩ kỹ rồi lại biến thành ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Đây chẳng phải có ý là về sau y vẫn có thể gặp lại mèo con sao?
Y lặng lẽ siết chặt tay, trong đáy mắt dần hiện lên ánh sáng vui vẻ đã lâu không thấy.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy điều đó.
……
Bão sắp đến, Chung Minh lại dẫn một con mèo về thuyền, nói là lúc lên núi đốn củi thì gặp được.
Một con vật nhỏ xíu khiến không ít người tò mò đến ngó nhìn, độ chú ý còn không thua gì con sò mai lớn từng bán được năm lượng bạc.
“Biểu ca, chân nó có chữa được không?”
Người hỏi là Đường Oanh, cô đưa một cái khăn cũ của mình cho Chung Minh, khăn vừa mới giặt xong, dùng để băng bó vết thương cho con mèo.
“Được, ta có cách.”
Chung Minh vừa cùng Đường Đại Cường chất củi vào kho xong, lát nữa hắn còn phải lên núi một chuyến nữa.
Trước khi xuống thuyền, hắn sắp xếp công việc cho đám nhỏ.
“Các ngươi đun ít nước sôi, luộc một cái kéo, vài mảnh vải, tìm hai mảnh gỗ nhỏ, dài cỡ bằng khúc chân bị thương của nó là được.”
Hắn ra hiệu một hồi, rồi hỏi Chung Xuân Hà đang bận rộn.
“Nhị cô, trên thuyền còn cây đại kế không?”
“Có, ngươi định dùng cho con mèo à?”
“Phải, rắc lên cho nó cầm máu, sẽ nhanh khỏi hơn.”
Dân miền biển thường đi chân trần, dễ bị đá ngầm hay vỏ sò cứa vào lòng bàn chân.
Đại kế là loại cỏ thuốc dại hái từ trên núi, chữa ngoại thương rất tốt, không cần tốn tiền, chỉ cần giã nát đắp vào là được, nhà nào cũng có trữ một ít.
Chung Xuân Hà gật đầu đồng ý: "Lát nữa dọn dẹp thấy rồi ta bảo A Oanh đưa sang cho ngươi.”
Chung Minh nhanh chóng vác đòn gánh lên vai, cầm lấy dao đốn củi rồi đi. Chung Xuân Hà thò đầu nhìn ra ngoài một chút, rồi quay lại thì thầm với trượng phu.
“Xem ra trước đây tiểu tử A Minh ra ngoài lêu lổng, cũng không phải chỉ toàn là hại, ta thấy bây giờ nó biết nhiều thứ thật đấy, còn biết chữa gãy chân cơ mà.”
Đường Đại Cường vẫn cười hề hề như mọi khi.
“Biết nhiều là tốt, Lục thúc công còn khen nó, thằng nhóc này sau này chắc chắn không sai đường được, nhất định sẽ có tiền đồ!”
Chung Minh xuống núi muộn nên tốn thêm chút thời gian, đến khi quay lại đã không còn thấy Tô Ất đâu nữa.
Chỉ còn một bó củi được buộc chặt bằng dây mây đặt ở chỗ hắn vừa bổ củi khi nãy.
Chung Minh bước tới xách lên xem thử, lập tức xác định là do Tô Ất để lại.
Tiểu ca nhi này…
Hắn lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Chung Minh lên núi hai lần, gom đủ củi cho cả hai nhà, nhưng lại vì chuyện của con mèo mà phân tâm, đến khi xuống mới nhớ ra đã quên tìm cây trúc, đành phải chờ hôm khác.
Hắn cùng Đường Đại Cường mang củi đi xếp gọn trong nhà đá trên sườn núi để ngày mai đỡ phải bận rộn, rồi lập tức quay về thuyền để chữa trị cho con mèo.