Hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Ất, thấy sự mơ hồ dần dần tràn ngập trong đôi mắt ấy.
“Vậy theo ngươi, có phải phụ mẫu ta cũng do ta khắc chết, hoặc là do đệ đệ ta khắc chết không?”
Tô Ất vội vàng lắc đầu.
“Không thể nào, ta không có ý đó.”
Chung Minh thu lại ánh mắt, bế con mèo nhỏ ôm chặt vào lòng.
“Ngươi đừng căng thẳng, ta chỉ muốn nói với ngươi, đừng nghe mấy lời của những kẻ miệng lưỡi không xương đó. Chúng ta sống nhờ biển, đã sinh ra trên biển thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trên biển, trừ khi ngươi rời khỏi mảnh biển này.”
Bản thân hắn hoang đường một đời, còn có thể sống lại một lần nữa.
Số mệnh vốn là thứ quá khó hiểu, Tô Ất vẫn còn nhỏ, không thể cứ để bị đè nén bởi những lời đồn thổi vô căn cứ đó cả đời được, cứ tiếp tục như vậy, người sớm muộn gì cũng gục ngã.
Hiện tại, hắn hiểu rõ hơn ai hết giá trị của “mệnh”.
Được sống, dù có nhục nhã, vẫn tốt hơn là chết. Nhị cô nói chẳng sai chút nào.
Có lẽ là do giọng điệu của Chung Minh quá kiên quyết, Tô Ất bỗng nhiên nghe lọt, lơ mơ gật đầu.
Chung Minh biết rõ có những chuyện không thể vội vàng, thành kiến của người ngoài và thành kiến của Tô Ất đối với chính bản thân mình đều đã ăn sâu bén rễ, sao dễ dàng thay đổi ngay được.
Hắn đành hạ giọng.
“Đi thôi, về thôi. Ta còn phải đem mèo nhỏ về thuyền nhà ta.”
Tô Ất như vừa tỉnh mộng, lặng lẽ đi theo sau lưng Chung Minh xuống sườn núi.
Trở lại chỗ cũ, hai bó củi của họ vẫn còn nguyên ở đó.
Chung Minh vác bó củi của mình lên vai, bây giờ trên tay còn bế thêm con mèo, mang thêm một bó nữa không tiện, bèn thôi không bận tâm.
Đang định đi, nghĩ đến điều gì đó, hắn ngừng bước hỏi Tô Ất:
“Con mèo này ngươi cũng đã nuôi được một thời gian nhỉ? Có đặt tên không?”
Tô Ất gật đầu, chiếc cằm nhọn gật khẽ hai cái.
Y quá gầy, Chung Minh sợ rằng cúi đầu mạnh quá sẽ tự chọc vào người mình mất.
“Coi như là có, ta gọi nó là Tiểu Dư.”
Chung Minh ngạc nhiên.
“Tiểu Ngư? Mèo ăn cá, ngươi đặt tên mèo là Tiểu Ngư sao?”
Mắt Tô Ất cong cong.
Mấy câu nói với Chung Minh vừa rồi khiến y nhận ra Chung Minh không sợ bị vận rủi của y làm lây, ngược lại, y cũng không cần phải sợ hắn.
“Không phải cá trong biển, mà là dư thừa.”
Chung Minh chợt hiểu ra, không khỏi tặc lưỡi.
“Tên này, không tốt lắm… ta có thể đổi lại cho nó được không?”
Tô Ất đương nhiên gật đầu, bảo tùy ý đổi.
Vì y chưa từng nghĩ Tiểu Dư là mèo của mình, họ chỉ tình cờ gặp gỡ, đồng hành một đoạn, bây giờ là lúc phải tách ra.
Chung Minh trầm ngâm một lát, bán cái thâm ý.
“Ta về nhà nghĩ đã, ngươi nếu muốn biết tên mới của nó thì sau này tới thuyền nhà ta xem mèo, ta sẽ nói cho ngươi biết.”