Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 34: Con mèo nhỏ

Khi xưa, phụ thân và tiểu phụ thân thương y, còn mua kẹo ngọt thơm ngon từ trong huyện về cho y ăn.

Về sau họ mất, y không còn nhà nữa.

Y được cữu cữu rước về, trải qua một đoạn thời gian cơm no áo ấm.

Rồi cữu cữu cũng mất.

Khi hai vị phụ thân qua đời, nãi nãi nhìn y như nhìn một con quỷ dữ, thẳng thừng nói rằng lẽ ra nên đặt y lên đống lửa thiêu thành tro từ khi mới lọt lòng.

Khi tin cữu cữu qua đời truyền đến, cữu mẫu khóc lóc nhào đến cho y một cái bạt tai, kéo tóc y, mắng y quả nhiên là sao chổi.

Bây giờ đến lượt con mèo.

Nó là thứ sinh linh duy nhất trong thôn chủ động tiếp cận y sau khi cậu mất, cho dù không biết nói chuyện, Tô Ất vẫn thường nói rất nhiều tâm sự với nó.

Nói rằng thật ra y từng muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi mà lùi bước, y không có dũng khí đó.

Nói rằng thật ra y rất hâm mộ những con cá trong biển, tự do tự tại, có thể bơi tới nơi rất xa.

“Ngươi hẳn là đã nghe nói.”

Tô Ất giơ tay lên: "Ta có sáu ngón tay, không may mắn chút nào.”

Nói xong, y lùi lại hai bước, như thể sợ đứng bên cạnh Chung Minh lâu hơn nữa sẽ khiến hắn bị vận rủi truyền sang.

Chung Minh không khỏi muốn bật cười, không phải cười nhạo y, mà là tức cười đến mức không biết nói gì.

“Ngươi tin vào mấy chuyện đó?”

Tô Ất như không hiểu ý hắn.

“Gì cơ?”

Chung Minh nhắc lại: “Ta nói, ngươi tin mấy chuyện đó thật sao? Cái gì mà sáu ngón là tai tinh, khắc chết người thân, đúng là nói nhảm!”

Trước đây hắn nghe chuyện về Tô Ất, còn nghĩ tiểu ca nhi này cũng đáng thương, một người tốt như vậy lại phải chịu bao nhiêu lời đồn thổi vô căn cứ.

Giờ mới biết, thì ra Tô Ất cũng tin theo những điều đó.

Vậy thì sao? Người khác mắng ngươi vài câu, ngươi lại tin vào những lời đó, không phải ngốc lắm sao.

Có lẽ do tính tình hắn vốn vội vã, nghĩ nhiều, cảm xúc lập tức hiện rõ hết lên mặt.

Tô Ất nhận ra dường như Chung Minh đang giận, nhưng không biết mình đã chọc đối phương chỗ nào.

Chỉ vì y nói bản thân số mệnh không tốt, sẽ khắc thân nhân ư?

“Ta... không nên tin sao?”

Y chưa bao giờ nghĩ đến câu trả lời này.

Từ khi y có ký ức, hai chữ “tai tinh” đã bị người ta tóm lấy tai mà quát thẳng vào mặt, khắc sâu tận xương tủy.

Khi phụ thân mất, người Tô gia không lo cho y, khi cữu cữu mất, cữu mẫu khắt khe với y, y chưa từng oán hận.

Y luôn cho rằng đây là những gì mình phải gánh chịu, nếu không nghĩ vậy, thì làm sao có thể tiếp tục sống?

Những năm tháng khổ sở đã mài mòn y, lớp chai sạn mọc trên tay, cũng mọc kín trái tim y.

Chỉ có những lúc một mình bên ngoài làm việc, y mới có thể thở ra một chút, đối diện với trời đất, biển xanh và đá núi, hay một con mèo nhỏ, nói vài lời trong lòng.

Chung Minh hít sâu một hơi.

“Không nên tin, cũng không cần tin, cái gì mà khắc không khắc, nếu theo ngươi nói, phụ mẫu ta cũng mất cả rồi, chết cùng một năm, trước sau cách nhau vài tháng, phụ thân ta làm mồi cho cá, mẫu thân ta bệnh chết, ngay trên thuyền, ngay trước mặt ta.”