Thế nhưng bộ dạng hắn lại hiền lành, giọng nói cũng hòa nhã, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống kẻ hung dữ.
Mà bản thân mình, một kẻ xấu xí bị nguyền rủa, thật ra cũng chẳng có gì để hắn nhòm ngó.
Nghĩ đến đó, y không còn sợ nữa.
Chung Minh thấy tiểu ca nhi không nói gì, tưởng y còn đang do dự.
Hắn không che giấu ý định của mình, theo hắn nghĩ, đây cũng là tìm cho con mèo một mái nhà tốt.
“Nếu ngươi đồng ý, ta có thể mang nó về thuyền nhà ta chữa trị, bảo đảm ngày ba bữa có cá thịt, uống canh cồi sò, không để nó thiệt thòi đâu.”
Tô Ất nghẹn lời.
Sao nghe cứ như Chung Minh bận rộn nãy giờ, chỉ vì muốn “dụ dỗ” con mèo đi?
“Ngươi muốn nuôi mèo?” Tô Ất dò hỏi.
“Không phải ta, là tiểu đệ ta, đệ ấy thích nhất thứ này. Trước đây ta cũng bắt vài con mèo hoang cho nó, nhưng đều nuôi không quen, chỉ hai ngày là nhảy lên bờ chạy mất.”
Rõ ràng trên thuyền của dân chài lúc nào chẳng có thuyền miêu, ban ngày có đi hoang thế nào thì đêm vẫn biết quay lại thuyền ngủ, đến lượt nhà họ thì lại không giữ nổi.
Chung Minh nghĩ, giờ con mèo này bị gãy chân, một thời gian dài không di chuyển được, chỉ cần trong khoảng thời gian đó nuôi cho quen, chẳng phải sẽ thuận lợi biến thành thuyền miêu hay sao?
“Ngươi thấy sao?”
Tô Ất không có lý do để từ chối, y nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con mèo nhỏ, khi nó thè lưỡi liếʍ vào lòng bàn tay y, môi y khẽ nở nụ cười dịu dàng, lúm đồng tiền bên má hiện lên mờ nhạt.
Có điều nụ cười thoáng qua rồi vụt mất, nhanh đến mức Chung Minh tưởng như mình nhìn lầm.
“Nó vốn là mèo hoang, ta nói cho ăn, cũng chỉ là nhặt vài con cá nhỏ, cạy vài con hàu mà thôi, không có ta, nó vẫn tự ăn được. Ngươi mang đi được, là phúc của nó.”
Y cẩn thận bế con mèo nhỏ lên, đưa tới trước mặt Chung Minh.
Hán tử cao lớn, y chỉ đứng đến bờ vai hắn, nếu không ngẩng đầu lên nhìn thì chẳng khác nào đối diện với một bức tường.
Khoảnh khắc mà Chung Minh đón lấy con mèo nhỏ, cảm giác không nỡ trào lên chặn ở tim khiến Tô Ất nghẹn ngào.
Y chỉ có thể cắn môi, cố nén lại cảm xúc ấy.
“Nó... rời xa ta cũng tốt. Hôm nay nếu không phải vì ta lên núi, nó đã không đi theo. Không đi theo thì sẽ không gặp phải cái bẫy sắt kia. Suy cho cùng là tại ta hại nó.”
Đây là lời nói thật từ đáy lòng y.
Chung Minh đã ôm lấy con mèo gầy yếu, đặt trong khuỷu tay, nhẹ tênh, chẳng có chút trọng lượng nào. Hắn còn định nói mèo gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, chưa kịp mở miệng thì nghe vậy liền nhíu mày.
“Ngươi đã nói nó là mèo hoang, theo ngươi lên núi có khi chỉ là hứng chí, mèo mà, tính tình thích chạy nhảy. Bình thường ngươi không lên, cũng chưa chắc nó không lên, đâu phải ngươi bắt nó theo, sao lại bảo ngươi hại nó?”
Tô Ất như đã nhận định ý nghĩ của bản thân, y xoa xoa tay trái quấn băng vải, nơi đó không có vết thương, chỉ có một chỗ nhỏ nhô ra.
Bên trong là ngón tay thừa mà y đã mang từ khi chào đời.
“Ta không biết, số phận của ta vốn là như vậy, ai ở gần ta, người đó gặp họa.”