Sống trong sự chế giễu và ánh mắt lạnh lùng từ nhỏ, so với người thường, y càng hiểu rõ cách phân biệt thiện ý và ác ý từ người khác.
Y cược rằng Chung Minh là người tốt, không có ác ý.
“Ngươi có thể giúp ta cứu nó không? Ta có tiền, có thể đưa cho ngươi.”
Y cắn môi, trông có vẻ rất căng thẳng.
Chung Minh không do dự, lắc đầu.
Tô Ất tưởng hắn từ chối, còn chưa kịp tỏ rõ vẻ thất vọng, thì Chung Minh đã ngồi xổm xuống trước mặt y.
“Có gì to tát đâu, không cần đưa tiền.”
Chung Minh thật sự không nghĩ chuyện này là gì to tát.
Hắn giơ mũi dao lên, chạm vào chiếc bẫy thú bằng sắt mấy cái.
Người ở Bạch Thủy Úc đều là dân chài, biết xuống biển đánh cá, chứ không biết vào núi săn thú, càng không biết dùng bẫy.
Chỉ là hắn đã thấy quá nhiều ở kiếp trước, những binh sĩ trong doanh trại đều dựa vào bẫy thú để bắt được con mồi trong núi ăn cho đỡ ngán, bởi vậy mà chỉ cần nhìn qua là biết cách hoạt động của nó.
Người đặt cái bẫy này ở đây đúng là thiếu đạo đức, cũng chẳng làm dấu vết gì quanh đó.
Hôm nay bẫy mèo, ngày mai bẫy phải người thì sao?
“Thứ này chỉ là một cái cơ quan nhỏ, không phải cứ dùng sức mạnh là mở được, nếu không thì đám thợ săn có mà mệt chết.”
Không chần chừ thêm nữa, hắn hất cằm ra hiệu cho Tô Ất: "Ngươi giữ lấy con mèo, kẻo ta mở ra nó sợ hãi mà nhảy lên bỏ chạy. Nếu bỏ chạy, nó không sống nổi trong núi đâu.”
Tô Ất nghe xong, lòng bất giác căng thẳng, lập tức làm theo lời Chung Minh.
Dưới bàn tay y, da lông của con mèo rung động theo nhịp thở, truyền đến sự mềm mại ấm áp, khiến y cảm thấy an tâm phần nào.
Chung Minh hành động rất nhanh, hắn xác định cơ quan của bẫy thú, dùng mũi dao nhẹ nhàng cạy một cái, theo tiếng “cách” vang lên, bẫy thú lập tức bật mở!
Con mèo đau đớn giật nảy mình, quả nhiên dồn sức nhảy lên phía trước, may mà Tô Ất đã dùng hai tay giữ chặt, cộng thêm vết thương mất máu nên chẳng bao lâu đã mềm oặt, không còn sức bỏ chạy nữa.
Chung Minh dùng dao gạt bẫy thú sang một bên, cắm nhành cây vào trong cơ quan, để không ai đi ngang qua lại bị thương.
Quay đầu nhìn, thấy Tô Ất đang dùng mảnh vải xé từ trên áo ra băng bó cho con mèo.
Chung Minh chợt nhớ ra, tiểu đệ của hắn vẫn luôn muốn có một con mèo nhỏ để nuôi trên thuyền.
Con mèo mướp này không chỉ hiếm thấy, nuôi dưỡng tốt chắc là sẽ rất đẹp.
Tô Ất bản thân cũng phải nương nhờ người khác, e rằng cữu mẫu y cũng không cho phép y mang mèo về thuyền.
“Chân nó gãy rồi, chỉ quấn băng như vậy thôi thì không có tác dụng đâu. Nếu không chữa trị tốt, không chết thì cũng thành mèo què. Hoặc là cái chân này thối rữa, để giữ mạng chỉ có thể cắt bỏ, thành mèo ba chân.”
Kết cục như vậy trong doanh trại đều là chuyện thường, Chung Minh thấy nhiều nên nói ra không hề thay đổi sắc mặt, đâu có biết rằng lại khiến Tô Ất kinh sợ.
Tiểu ca nhi nghĩ, chẳng trách cữu mẫu bảo hắn trước đây càn quấy trong thôn, e là không ít lần khoe mẽ đánh nhau chém gϊếŧ, cắt tay cắt chân người ta, nếu không sao có thể biết rõ ràng đến vậy?