Hắn chân dài, mỗi bước sải ra đã bằng hai bước của người thường, lại có kinh nghiệm hành quân trong những khu rừng già thâm u, nên ở ngọn Quan Tử này chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Chỉ thoáng chốc đã tới nơi, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn nhận ra bản thân đã lo lắng thừa.
Không có hổ cũng chẳng có gấu, ngay cả một con thỏ rừng hay gà rừng cũng không có.
Chỉ thấy tiểu ca nhi Tô Ất đang ngồi quỳ gối dưới đất, trước mặt là…
Một con mèo?
Đó là một con mèo có một chân bị bẫy thú kẹp chặt, đang kêu lên những tiếng yếu ớt.
Mèo dài thượt và gầy nhẳng, xám xịt như Tô Ất, màu lông xám đen lẫn lộn, gần như không có vằn vện, là một con mèo mướp.
Tô Ất ngồi bên cạnh, tay cầm nhành cây, muốn cạy chiếc bẫy sắt ra nhưng không tài nào cạy nổi.
Y vừa sốt ruột, vừa không dám manh động, có lẽ vì sợ khiến con mèo bị thương nặng hơn.
“Đây là mèo của ngươi sao?”
Chung Minh cất tiếng, khiến Tô Ất run tay, nhành cây rơi xuống đất, vội ngẩng đầu nhìn hắn.
Khiến hắn không khỏi cảm thấy ngại ngùng, trong bụng nghĩ sao gặp nhau ba lần, đã hai lần dọa người ta sợ chết khϊếp rồi? Thật sự không phải là cố ý đâu.
Hắn dùng mũi dao chỉ về hướng con đường đến đây.
“Ta nghe thấy ngươi kêu, tưởng trên núi có dã thú nên mới đến xem thử.”
Tô Ất nhận ra người tới là hán tử đã giúp mình nhặt giỏ tre và đòn gánh mấy hôm trước.
Chiều hôm đó, khi trở về thuyền của cữu cữu, y nghe cữu mẫu và biểu đệ Vũ ca nhi nhắc tới người này, bảo rằng hắn là trưởng tử của Chung gia, tên là Chung Minh.
Trước đây từng ăn chơi lêu lổng khắp thôn, suốt ngày chẳng thấy làm được việc gì tử tế, nhà nghèo rớt mùng tơi, ngoài một con thuyền cũ kỹ dùng để ở thì trong chum không còn đến vài cân gạo.
Khi đó cữu mẫu y còn dí đầu biểu đệ, bảo nó đừng có nhìn thấy Chung Minh đẹp mã mà tơ tưởng.
“Kiếm trượng phu thì phải kiếm người biết lo cơm áo gạo tiền, cưới phải loại hán tử như hắn, ngươi chỉ có nước đi uống gió Tây Bắc mà sống thôi!”
Lúc ấy, Lư Vũ không chịu, cố cãi rằng Chung Minh đã biết tu tỉnh, mấy hôm trước dưới đáy biển còn bắt được một con sò mai lớn, nghe nói bán được mấy lượng bạc lận.
Đó là mấy lượng bạc đấy!
Hán tử nhà khác ra biển một ngày, khổ sở lắm mới kéo được một mẻ cá, chưa chắc đã được phân nửa là hàng có giá, phần còn lại chỉ là loại cá vụn vớt mẻ rưới, bán ra còn chẳng được một tiền bạc.
Thế nhưng cữu mẫu y vẫn kiên quyết, khẳng định Chung Minh không phải hạng người tốt đẹp gì.
Về sau bị Lư Vũ lèo nhèo mãi không yên, bà ta mới miễn cưỡng bảo sẽ đi dò hỏi thêm.
Những chuyện này không liên quan đến Tô Ất, có điều trong mắt y, ít nhất hôm đó Chung Minh không cười nhạo y như những người khác, mà còn giúp nhặt lại đồ đạc.
“Đây là con mèo hoang ta cho ăn, cho ăn vài lần, nó gặp ta thì đi theo thôi.”
Tô Ất thoáng do dự, không biết có nên tin tưởng Chung Minh hay không, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy tình trạng của con mèo, hiển nhiên không cho phép y nghĩ nhiều hơn nữa.