Chung Minh thấy rất có lý, hắn cũng nghĩ như vậy.
“Vậy con lên trước đây, thúc đi chậm thôi.”
Hai người lướt qua nhau, lại đi thêm một đoạn, chẳng mấy chốc đã đến lưng chừng núi.
Trong rừng ẩm khí vẫn rất nặng, nhưng không ngột ngạt như dưới chân núi.
Bàn chân đi trên mặt đất phủ đầy cỏ cây, vang lên những âm thanh lạo xạo nhỏ nhẹ.
Trong rừng vang lên tiếng chặt củi gần đó, có thể thấy người lên núi sớm không chỉ có hắn và Hồng thúc.
Càng lên cao, âm thanh càng rõ ràng, khi đến một khoảng đất trống, Chung Minh bất ngờ phát hiện người đang chặt củi chính là một “người quen” —— cháu trai của Lưu Lan Thảo, Tô gia ca nhi, Tô Ất.
Tô Ất hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, người sau dừng động tác.
Tình cảnh này, không chào hỏi một câu thì thật không phải phép.
Nhưng đơn độc nam nhân cùng ca nhi lại ở trong núi, Chung Minh cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ lại hỏi “Bận à?” hay “Ăn cơm chưa?”.
Thế là hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Tô Ất cũng đáp lại một cái gật đầu tương tự.
Sau đó mỗi người làm việc của mình, không ai quấy rầy ai.
Dù sao cũng chỉ là loại quen biết sơ sơ, ngay cả câu nói còn chưa trao đổi quá hai câu.
Chặt củi, chặt củi. Những cây khô, nhánh cây trong núi, cho đến dây leo đều có thể làm củi. Những nam nhân khỏe mạnh có thể chặt cả gỗ cây, còn nữ tử, ca nhi hoặc bọn trẻ sức yếu, thường chỉ đi nhặt củi khô, gom lại rồi bó thành bó đem xuống núi.
Tô Ất không giống thế, đừng nhìn y gầy gò, nhưng động tác lại mạnh mẽ vô cùng. Chung Minh mấy lần quay đầu lại nhìn, đều thấy y đang vung rìu chặt một cây khô to.
Một lúc sau, cây khô đổ xuống, ca nhi kia lại “hừ hừ” mà kéo cây đến một bên, dùng dao chặt những cành nhánh trên thân cây.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát, khiến Chung Minh không khỏi nhớ đến dáng vẻ rửa rau của y hôm đó.
Trong lòng bất giác hiện ra một suy nghĩ: Đây hẳn là người rất biết lo toan gia đình.
Bên Tô Ất chặt đổ được một cây, bên hắn tốc độ cũng không kém.
Nhờ vóc dáng cao to, bó củi của hắn gánh một lần nhiều gấp đôi Tô Ất.
Xếp thành bó, dùng dây mây buộc chặt, hắn đứng thẳng lên thở một hơi, theo thói quen mà nhìn qua khoảng đất trống bên kia.
Khoan đã, người đâu rồi?
Rõ ràng bó củi và đòn gánh của Tô Ất vẫn còn ở đó, nhưng người thì đã biến mất.
Tim Chung Minh bất giác đập mạnh. Dù sao đây cũng là trong núi, thân hình ca nhi kia gầy yếu, có khi còn không đủ nhét kẽ răng cọp.
Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự có dã thú tới gần, bản thân hắn sao có thể không nhận ra.
Có khi y nhìn thấy nấm hay quả dại gì đó, liền buông đồ xuống hái cũng nên.
Chung Minh tự trách bản thân lo nghĩ nhiều, không biết có phải là do đã quen với cuộc sống trong quân doanh hay không, bây giờ hễ có một chút động tĩnh là hắn lại nghĩ đến những chuyện không đâu.
Hôm nay lý chính đánh trống triệu tập mọi người trong thôn, thằng cháu lớn của ông ta còn thổi thêm một hồi tù và, khiến Chung Minh cứ ngỡ như đang nghe thấy tiếng kèn lệnh trong quân, lông tay lông chân cũng dựng ngược hết cả lên.
Đang bận rộn trấn an bản thân rằng không có chuyện gì, thì trong rừng sâu hơn, bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.
Chung Minh không nói hai lời, lập tức xoay người lao tới.