Thế nhưng những ngày yên ổn dậy sớm làm việc ấy không kéo dài được bao lâu, một buổi chiều hôm đó, lý chính gọi hết người trong thôn lại tụ tập, nói là trong hai ngày tới, e là sẽ có một cơn bão ập đến.
Chung Minh cũng đứng chen chúc trong đám đông, chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng đã được gỡ xuống.
Không uổng công hắn cả ngày bám theo Lục thúc công ở trên thuyền nói tới nói lui, khi thì nói nước dưới biển chảy xiết, khi lại nói dưới đáy biển có xoáy nước, khiến lý chính và đám trưởng lão trong tộc phải đau đầu không thôi, cuối cùng cũng khiến bọn họ đưa ra được phán đoán chính xác.
Lần này, tất cả thuyền bè trong thôn sẽ cập bến trước khi bão đến, không đến nỗi giống như kiếp trước, bị cuồng phong mưa bão đột ngột ập đến đánh cho trở tay không kịp.
Nghĩ đến sắp tới sẽ có một trận mưa lớn kéo dài, Chung Minh lập tức đến chào hỏi nhị cô một tiếng, nhân lúc trời chưa tối đã vội vàng lên núi chặt củi.
Dù sao thì cho dù thuyền và người đã lên bờ hết, tạm trú trong nhà đá trên sườn dốc để tránh gió mưa, thì nước vẫn cần đun, cơm vẫn phải nấu.
Đến lúc đó mưa xuống, củi khô trên núi đều thành củi ướt, nhóm lửa không được, có phải là cần phải chuẩn bị trước hay không, chuẩn bị càng nhiều, trong lòng càng vững.
Chung Minh nhận phần của nhà Đường gia luôn, tính toán một chuyến chắc chắn là không đủ, đi hai chuyến thì có lẽ ổn thỏa.
Ngọn núi gần Bạch Thủy Úc nhất, gọi là núi Quan Tử.
Nơi này núi dựa vào biển, là địa thế thường thấy của huyện Cửu Việt, dân miền biển dù sống nhờ biển, nhưng cũng cần lên núi chặt củi, đẵn tre, gặp được hàng núi, cũng sẽ mang theo chút ít về nhà.
Trước đây Chung Minh cảm thấy núi Quan Tử vừa cao vừa sâu, nhưng đến khi đi tới Bắc địa, thật sự vào trong mấy khu rừng rậm nơi đó, mới nhận ra Quan Tử chẳng qua chỉ là cháu chắt đời sau của mấy ngọn núi trong kia, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Cách biệt một đời, quay lại chốn cũ.
Con đường nhỏ do người dân thường xuyên qua lại đã sớm bị giẫm nát thành một lối mòn cỏ không mọc được, hắn vác đòn gánh trên vai, tay cầm dao, sải bước tiến lên.
Liên tục ra khơi, xuống biển, đóng cọc, giăng lưới, cứ như đang ở trong quân doanh dậy sớm luyện tập không ngừng, trong thời gian ngắn nhất rèn luyện thân thể hắn.
So với lúc vừa trọng sinh, hắn cảm thấy rõ ràng bắp tay và bụng khi siết chặt lại, chạm vào đều cứng rắn hơn nhiều.
Bởi vậy mà hắn đang nghĩ, đã đến lúc tự kiếm cho mình một món binh khí thuận tay, tốt nhất là loại có thể dùng được cả trên biển.
——Ví dụ như mô phỏng cung tên bắn chim, làm một thứ có thể bắn cá trong nước, một loại “cung” có thể dùng dưới nước.
Thế nên chuyến lên núi lần này, ngoài chuyện chặt củi, hắn còn muốn tìm thêm hai cây trúc phù hợp.
Đúng lúc không ra biển được, nhân mấy ngày nhàn rỗi mà từ từ nghiên cứu.
Vào núi chưa được bao lâu, đã gặp ngay một người trong thôn, vừa từ trên núi xuống, vai gánh một đòn gánh, hai bên đều buộc một bó củi to.
“A Minh, lên núi sao?”
Chung Minh gật đầu chào hỏi: "Hồng thúc.”
Hắn giơ giơ con dao trong tay: "Không phải là sắp lên bờ tránh vài ngày sao, củi trên thuyền không đủ nữa rồi.”
Hồng thúc giơ cằm ra hiệu.
“Thế thì đi nhanh đi, củi khô trước ngày mưa không dễ kiếm, tranh thủ làm xong sớm, sáng mai trên núi càng đông người hơn, không chừng phải đi xa hơn nữa.”