Bên mép sứa xào với hành rừng, đây là bộ phận dai giòn nhất của con sứa, qua lửa thì phần mép sẽ cuộn lại, mỏng manh, nếu không cẩn thận sẽ dễ cứng quá mà nhai không nổi, nhưng nếu làm tốt thì rất ngon miệng.
Còn có món óc sứa hấp trứng, món này rời khỏi vùng biển là không ăn được, chẳng thể phơi khô cũng không thể ướp muối, vừa chạm vào là nát như đậu phụ, tính ra là món ăn đặc biệt của dân chài.
Ngoài ra còn có ốc nhung luộc, cầu gai hấp, cùng món canh cồi sò nấu mướp mà Chung Minh đã thèm trên đường.
Ngoại trừ trứng gà và thịt heo, toàn bộ đều là sản vật dại của vùng biển, bày kín một bàn mà tốn chẳng bao nhiêu bạc.
Mỗi con cầu gai đều to như nắm tay, tách ra từng người cầm một chiếc thìa, bưng trên tay mà ăn, cứ như đang ăn cơm trắng.
Một bữa ăn no nê, khiến Chung Minh căng bụng tròn vo.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã dậy sớm chuẩn bị sẵn sàng để ra khơi.
Mấy ngày kế tiếp, hắn sống một cuộc sống như vậy——
Sáng sớm vừa mở mắt, hắn đã lên bến đóng cọc, giăng lưới bắt sứa, giữa trưa tranh thủ xuống biển, thu hoạch một mẻ cá, buổi chiều lại ra chợ phiên bày sạp bán hàng, chăm chỉ hăng hái như thể là một người hoàn toàn khác so với trước kia.
Khiến cho người trong thôn gặp hắn đều nhìn theo với ánh mắt tò mò, không hiểu sao hắn đột nhiên lại thay đổi tính nết, chỉ khi nghe người Chung gia nói, là đã đến tuổi nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi, mọi người mới dần hiểu ra.
Nhưng có câu nói rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Mới chỉ chịu khó được vài ngày ngắn ngủi thì có thể trông đợi được gì chứ, ai biết đâu được vài bữa nữa lại chán rồi, lại quay về dáng vẻ lười nhác như cũ.
Chung Xuân Hà thì giả bộ vô tình, đã đi thăm dò thử vài nhà có cô nương hoặc ca nhi tuổi tác vừa phải, nhưng đều bị người ta khéo léo từ chối.
Đi tới đi lui vài lần, bà đã biết rõ tình hình, nên không nhắc lại nữa, nhưng trong lòng thì càng thêm lo lắng thay cho Chung Minh.
Chớp mắt đã tới đêm ngày thứ năm, Chung Minh cao hứng ngồi trên thuyền nhà mình ôm hũ tiền đếm bạc.
Phát hiện ngoại trừ ngày đầu bán con sò mai lớn được năm lượng bạc, những ngày sau mỗi ngày đều bán được hai, ba đồng, lúc tốt nhất là bốn đồng.
Trừ đi số tiền chi dùng, trong hũ tiền hiếm khi thấy còn lại được hơn sáu lượng bạc.
Cái hũ này là do phụ thân mẫu thân để lại, trước đây phụ thân hắn thích nói rằng, lúc nào hũ tiền này đầy thì trong nhà có thể mua được một chiếc thuyền mới, để Chung Minh cưới thê tử.
Để mua cho nhi tử một chiếc thuyền, mà phụ thân phải dành dụm suốt nửa đời.
Theo tốc độ kiếm bạc hiện tại của Chung Minh, nếu chờ có được thuyền mới rồi cưới vợ, thì chỉ sợ đến khi đó cháu của Chung Hổ cũng đã có thể đi mua nước tương rồi.
Hắn giơ tay lên day day mi tâm, nghĩ bụng trong nhà dù không có thuyền, cũng không đến mức không thể thành thân, cùng lắm là điều kiện kém một chút mà thôi.
Ngươi nghèo ta cũng nghèo, ai cũng không chê trách được ai, chỉ cần sau khi thành thân, một nhà đồng lòng cố gắng thì ngày tháng cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Sau khi xác định được suy nghĩ này, lòng hắn nhẹ nhõm hơn, dự định sau mùa sứa, sẽ tính đến số bạc mình đang có, đi tìm bà mai trong thôn, nhờ bà nói cho một mối.