“Còn sống, ngài nhìn một cái là biết ngay thôi.”
Chung Minh bình thản, liếc mắt một cái đã nhận ra người quản sự này thuộc Hoàng viên ngoại phủ ở phố Đông, chuyên quản việc bếp núc cho phòng nhì.
Trước đây khi còn ở trong thôn, những người quản sự có thể mở lời trong mấy đại hộ như thế, hắn đều cố ý nhớ kỹ.
Là vì biết đâu hôm nào có cơ hội, giúp người ta một chút, kiếm ít bạc vụn rơi vãi từ kẽ tay họ, cũng đủ ăn được hai bữa rượu rồi.
Quản sự Hoàng phủ tiến lên, dùng tay chọc vào khe hở của con sò mai lớn, một luồng mùi tanh từ biển cả xộc tới.
Gã hài lòng nói: “Ngươi gặp may rồi, lão phu nhân trong phủ đang thèm món canh cồi sò nấu mướp đấy.”
Người bên cạnh nghe thấy, bèn thầm tặc lưỡi, bỏ ra tận năm lượng bạc để mua con sò mai này, hóa ra là để mang về nấu một món canh bình dân mà nhà nào cũng có thể nấu được. Đúng là người nhà giàu có cách tiêu tiền riêng.
“Lão gia nhà ngài hiếu thuận, con ngọc trai này các vị bô lão trong tộc của chúng ta nhìn thấy đều nói nó tuổi thọ dài lâu, ý nghĩa tốt lành, xứng đáng là một vật mang đi dâng tặng lão thái quân, chẳng khác nào dâng lên một điềm lành.”
Quản sự có chút bất ngờ, không nghĩ một kẻ bán cá là dân chài lại biết ăn nói như vậy, không phải đều nói dân chài chữ nghĩa không biết, làm việc thì bướng bỉnh thô lỗ sao?
Gã vuốt vuốt chòm râu, cười đáp: “Nói ra đúng là vì vậy.”
Nói xong gã sai hai gã tiểu đồng phía sau mang dây thừng đến cột con sò mai mang đi. Thứ tốt như thế này sẽ được mang về phủ Hoàng gia ở Đông Nhai, lại là vật phòng nhì đặc biệt hiếu kính lão phu nhân, nhất định phải khoe ra cho thiên hạ thấy. Có vậy bạc bỏ ra mới đáng giá.
Năm lượng bạc vào tay, Chung Minh lặng lẽ cất gọn, mặc kệ những ánh mắt ghen tỵ của những người bán hàng xung quanh.
Hắn không vội quay về, ghé ngang tiệm gạo mua hai đấu gạo loại trung, thêm hai cân bún khô, sau đó rẽ sang tiệm thịt, cắt một khúc thịt heo có cả nạc lẫn mỡ, tiếp đó đến sạp trái cây bên đường, cân ba lượng quýt sấy, chia ra thành hai túi giấy dầu, một túi sẽ để dành mang sang cho nhị cô.
Cửu Việt vốn nổi tiếng với các loại quýt lớn nhỏ, cho dù đã được ngâm qua mật loãng thì vẫn là một trong những loại trái cây ít giá trị nhất.
Đến mùa chín rộ, trên núi la liệt toàn là quýt, mang ra đến miền Bắc thì giá lại tăng lên gấp đôi.
Có câu nói “quýt Nam thành quýt rừng Bắc”, kiếp trước ở trong quân doanh, Chung Minh từng gặp rất nhiều người phương Bắc cả đời chưa từng được nếm vị quýt là như thế nào.
Nghĩ đến món canh trên bàn của lão thái thái Hoàng phủ hôm nay, cuối cùng hắn lại ghé thêm sạp rau, chọn hai quả mướp dài mang về.
Con sò mai lớn thì đã bán, con nhỏ còn tìm được dễ dàng, lão thái quân ăn được, bọn họ cũng ăn được.
Lượn một vòng xong, đòn gánh trên vai cũng đã nặng thêm, thấy thế là đủ rồi, Chung Minh quay về bến thuyền, lên thuyền về Bạch Thủy Úc.
Bữa tối ăn cùng thịt kho tương thanh, Chung Minh dẫn theo tiểu đệ, sang thuyền nhị cô phụ ăn một bữa “tiệc sứa”.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong năm ra biển bắt sứa, phải ăn bữa thịnh soạn để lấy tinh thần.
Đầu sứa thái nhuyễn, sứa thái sợi, trộn chung với dưa chuột, rưới nhiều giấm thơm, múc vào mấy cái đĩa vỏ sò trong suốt, khi ăn cảm giác thanh mát, giòn sần sật trong miệng.