Chung Minh rút năm văn tiền trả lệ phí cho chợ, chọn một chỗ trống rồi đặt đòn gánh xuống, bày con sò mai lớn, cá heo biển, bào ngư và cua ra trước mặt.
Đống đồ hải sản trước mặt hắn thật sự quá thu hút, chẳng cần phải rao hàng, rất nhanh đã có một đám đông vây quanh, ai cũng hỏi han khiến đầu óc hắn ong ong cả lên.
Thoạt nhìn đã biết phần lớn là người đứng xem cho vui, tám phần là chẳng có ai sẽ bỏ tiền ra mua, thật sự có tiền trong túi thì chỉ khoảng hai, ba người là cùng.
Chung Minh nghe hết một hồi, tằng hắng một cái để át đi tiếng ồn ào xung quanh.
“Các vị muốn hỏi con sò mai này đến từ đâu, thì tất nhiên là từ dưới biển, rời khỏi nước mới có vài canh giờ, lên thuyền lại được ngâm trong nước biển, hiện giờ vẫn còn sống, tươi ngon vô cùng. Thịt cồi bên trong to hơn nắm đấm gấp hai lần, vây mỏng đem riêng ra nấu cũng được một nồi canh ngọt thơm, mua về bảo đảm không lỗ.”
Nghe hắn nói vậy, người vây quanh càng thêm chen chúc.
“Ngươi cứ nói thẳng giá cả, bao nhiêu bạc thì bán?”
Một người đứng gần hơn, tay chắp sau lưng hỏi.
Chung Minh nhìn sang, thấy người này mặc một bộ trường bào bằng vải mịn, trên đầu đội mũ bình đính mà các chưởng quầy thường ưa dùng, bên hông đeo túi tiền và túi thơm.
Hắn giơ tay ra hiệu một con số: "Năm lượng bạc.”
Xung quanh vang lên một trận ồn ào, có kẻ nhìn qua là biết chẳng mua nổi nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
“Giá cả này không thực tế chút nào, sò mai rẻ bèo, to bằng bàn tay cũng chỉ bán ba năm văn tiền, con này chẳng qua chỉ lớn hơn một chút, làm sao lại đòi những năm lượng?”
Vị chưởng quầy vừa hỏi giá cũng thấy đắt.
“Dù có lớn hơn, vị thịt vẫn vậy, ai lại rảnh đến nỗi bỏ ra năm lượng bạc để mua con này chứ?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này tham quá.” Phía sau có người tiếp lời.
Chung Minh mỉm cười, cũng không nổi giận.
“Con sò mai này nếu so với đồng loại của nó, cũng coi như bậc tổ tông rồi. Các vị không thích thì thôi, ta có thể mang sang phố Đông bên kia dạo một vòng hỏi thử, chắc hẳn cũng không lo không có người mua. Gặp phải lão gia rảnh rỗi, cầm con ngọc này đem về làm vật trang trí trong nhà cũng rất đẹp, ngoài những lúc thế này, có bạc cũng chẳng mua được đâu.”
Hắn vốn không định bán món này theo kiểu tính cân, cân lạng thì có ý nghĩa gì, một món đồ khi đủ lớn, đủ hiếm lạ, cái người ta mua không phải là vị thịt mà là sự quý hiếm.
Thấy hắn không muốn bớt giá, đám người đứng xem dần tản đi, lại có một nhóm khác kéo đến.
Chung Minh vẫn thản nhiên, không chút nôn nóng, còn tranh thủ bán hết mấy món khác.
Cá heo biển hơn bốn cân, bán mười tám văn một cân, thu về bảy mươi tám văn.
Bào ngư tươi tổng cộng bảy con, năm con lớn dài bằng nửa bàn tay, thịt dày béo, giá mười lăm văn, hai con nhỏ mười văn, thu về chín mươi lăm văn.
Năm con cua lớn tầm cùng kích cỡ, nặng trịch, hắn bán theo con, hai mươi văn một con, tổng cộng một trăm văn.
Thêm được hơn hai tiền rưỡi bạc, đủ mua một đấu gạo loại trung. Hắn lấy ra mười văn lẻ, mua một bó lớn rau cải ngọt cùng hai miếng đậu hủ từ một người bán rau ven đường.
Trong thời gian đó, hễ có ai đến hỏi về con sò mai lớn, hắn đều ân cần đáp lại, nhưng về giá cả thì nửa điểm cũng không nhượng bộ.
Khoảng hai khắc sau, một người trông giống như quản gia mang theo hai gã tiểu đồng vội vã chạy đến, thấy con sò mai lớn chưa bán đi thì như thở phào nhẹ nhõm, không hỏi han gì thêm mà lập tức nói:“Vật này còn sống không? Lão gia nhà ta muốn lấy.”