Nói tới đây, ông ấy đập tay lên đùi.
“Xem kìa, chỉ mải lột sứa, lại quên không cho bà xem thứ kỳ lạ mà đại cháu trai mới bắt được dưới biển!”
Vì vậy, lát sau, Chung Xuân Hà được trông thấy con sò mai lớn đó, vừa ngạc nhiên vừa vui sướиɠ. Ban nãy Đường Đại Cường dùng lưới đậy nó lại, đặt ở góc thuyền, sợ lên bờ bị người ta nhìn thấy mà sinh lòng đỏ mắt, nên mới tạm thời quên mất.
Chung Xuân Hà nhìn một hồi lâu, càng nhìn nụ cười trên mặt càng sâu.
“Phải nhanh chóng đem cái này ra huyện bán đi.”
Bà nói: “Trước khi bán, hãy đem lên bờ cho mấy đứa nhỏ nhà mình nhìn xem, mở mang kiến thức.”
Chung Minh gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy, số còn lại, nhím biển với ốc nhung thì không bán nữa, để nhà mình ăn.”
Lột sứa, luộc sứa, phèn sứa, xử lý xong hết chỗ sứa vớt được hôm nay thì cũng đã gần trưa.
Làm xong thì ăn vội miếng cơm lót dạ, Chung Minh lại lập tức mang chỗ hải sản vớt được hôm nay, lên thuyền nhỏ qua bến sông tới Thanh Phổ.
Thanh Phổ thuộc huyện Cửu Việt, trước đây từng nổi danh thiên hạ nhờ sản vật quý báu của mình – đầm ngọc trai Thanh Phổ.
Thời tiền triều, đầm Thanh Phổ cho ra đời những viên ngọc trai tròn trịa, da trơn sáng bóng, trong đó loại phẩm chất tốt nhất được gọi là "Nam Châu", sau khi dâng tiến vào hoàng cung, trở thành nguyên liệu chế tác vương miện cho đế hậu.
Đáng tiếc, thời thế chẳng bao giờ dài lâu. Tiền triều đoản mệnh, vị hoàng đế cuối cùng ngu muội vô minh, say mê hưởng lạc. Đám quan viên bên dưới thì vì chiều theo sở thích của ngài mà suốt ngày đêm ra lệnh cho người liên tục thu hoạch ngọc, gần như cạn kiệt hoàn toàn giống trai quý trong đầm.
Nghe nói sau đó, những viên ngọc trai khai thác được có kích cỡ chỉ như hạt gạo vỡ, hình dáng như quả dưa méo, chẳng ra hình dạng gì, hoàn toàn không dùng được.
Tiền triều sụp đổ, thiên hạ đại loạn suốt một thời gian dài, quần hùng nổi dậy, khói lửa mịt mù, ai còn tâm tư để ý đến một Thanh Phổ nhỏ bé như thế.
Đầm ngọc may mắn thoát khỏi cảnh khai thác cạn kiệt, âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến khi Thái Tổ Hoàng Đế bản triều lên ngôi, thiên hạ thống nhất, cuối cùng mới có thể một lần nữa cho ra đời những viên ngọc như trước, nhờ đó mà Thanh Phổ sau nhiều năm bị lãng quên cũng được tái thiết thành sở khai thác ngọc trai.
Bản triều rút kinh nghiệm từ lịch sử, để tránh lặp lại thảm cảnh “đào cạn vét kiệt” như xưa, nên quản lý rất nghiêm ngặt các sở khai thác ngọc trai do quan phủ quản lý. Ngoại trừ hộ khai thác ngọc đã đăng ký, bất cứ hành vi khai thác trái phép nào cũng đều bị xử phạt rất nặng, tội nhẹ thì đày đi làm khổ sai, tội nặng thì không thoát khỏi đao phủ.
Kiếp trước, Chung Minh chính vì dính dáng đến mấy viên ngọc trai nhỏ bé đó mà phải bỏ mạng nơi đất khách quê người.
...
Những chuyện xưa cũ đã thành quá khứ.
Lần nữa đứng trên bến thuyền Thanh Phổ, Chung Minh đã không còn những suy nghĩ ngông cuồng của đời trước, hắn chỉ một lòng muốn bán đồ lấy bạc.
Bạc trong nhà hiện tại, tổng cộng chưa đến một lượng, còn lại đều bị bản thân trước đây tiêu xài hoang phí đến mức chẳng còn dấu vết, muốn nhớ cũng không nhớ nổi đã dùng vào việc gì.
Đừng nói đến chuyện cưới xin, nếu chẳng may vài ngày không ra được biển, chỉ sợ ngay cả tiền ăn cũng không đủ, huống hồ còn đủ thứ thuế má phải nộp vào mùa xuân năm sau.
Buổi chợ phiên vào buổi chiều không sôi động bằng lúc sáng sớm, rất nhiều sạp hàng đã bán hết và thu dọn ra về.