Liên tiếp hai mạng người, Tô Ất thành ra củ khoai nóng bỏng tay.
Gia nãi ruột không lo, các thúc bá cũng không quản, Tô Ất đói đến nỗi còn chưa cao bằng lưng quần người lớn, phải tự mình kiếm ăn trên bãi biển, tranh giành cá trong miệng hải âu, vớt rong biển bỏ vào miệng nhai, dùng tay không cào lấy hàu trên đá, cào đến nát hết cả tay.
Nhờ có cái duyên sinh ra bên biển, có tay có miệng thì sẽ không chết đói, nếu không thì e rằng đã sớm chết yểu rồi.
Lúc đó, phu thê Chung lão đại vẫn còn sống, Hàm ca nhi chưa ra đời.
Chung Minh lờ mờ nhớ lại, khi đó ở nhà, trong bữa cơm, Chung lão đại đã nhắc tới chuyện này, ông giận dữ nói: “Nếu ai dám bắt nạt nhi tử ta sau khi ta chết, ta làm ma cũng phải kéo kẻ đó xuống biển cho cá ăn.”
Lời vừa dứt thì ăn ngay một cái bạt tai của thê tử nhà mình: "Đang ăn cơm mà nói mấy chuyện xui xẻo này, lát nữa ra thắp nhang xin lỗi Hải Nương.”
Chung lão đại chỉ cười xòa, còn kéo con trai qua vò rối mái tóc hắn mà nói: “Con xem, con đúng là số may mắn.”
Chung Minh tự nhủ, đúng là hắn may mắn thật, cho dù kiếp trước từng bước đi sai, nhưng cuối cùng vẫn có cơ hội làm lại lần nữa.
Có lẽ đó là do đức hạnh của phụ mẫu trên trời phù hộ, cả đời siêng năng cần mẫn, đối đãi người khác hòa nhã, cuối cùng đã tích được phúc đức, giờ đổ hết lên người hắn.
“Bảo là không để ý người ta, nói chưa được mấy câu đã ngẩn ngơ rồi.”
Chung Xuân Hà lắc lắc đầu, đi tới giằng lấy giỏ sứa trên tay Chung Minh, chia đều lại sứa trong giỏ, còn bỏ thêm mấy miếng vào đó.
Bà ấy không tin cái gì mà sáu ngón khắc cha, gia đình nghèo ven biển thì mồ côi phụ mẫu đâu phải ít, chẳng lẽ ai cũng bị con mình khắc chết hết sao?
Nếu nói thế thì cả năm huynh đệ muội của bà ấy phụ mẫu cũng mất sớm, chẳng lẽ là do bọn họ khắc chết? Đại ca đại tẩu bà ấy cũng là do thằng nhóc Chung Minh khắc chết chắc?
Người Chung gia không thích nghe mấy lời này, ngay cả Quách thị, phu lang của lão tứ vừa mới cưới vào cửa cũng biết điều đó. Cho nên dù hắn ta có giỏi châm ngòi ly gián thế nào, nhắc tới Tô Ất cũng chỉ nói là “vô ơn”: "không biết báo đáp” này kia, một chữ khác cũng không dám nhắc tới, may là cũng chưa quá ngu xuẩn.
Đổi lại là nhà khác, chỉ cần thấy tiểu tử nhà mình có dây dưa gì với Tô Ất là đã sợ tới nỗi vội vàng về nhà thắp nhang xin Hải Nương phù hộ rồi.
Nhưng ở chỗ bà ấy, thì chỉ thấy Chung Minh cuối cùng cũng mở mang đầu óc, không còn là gỗ mục, ít nhất còn biết giúp đỡ tiểu ca nhi khi người ta gặp nạn.
Nếu không thì bà ấy còn tưởng thằng nhóc này sẽ cô độc đến ba mươi, lúc đó người ta còn không thèm, đến nỗi phải đem gán cho góa phụ làm rể họ, cũng sợ người ta chê già.
Bà ấy nghĩ thoáng, tâm trạng cũng vui vẻ.
Đợt sứa lần này con nào con nấy to, thịt dày, bà nhìn mà càng thêm vui.
“Làm sao hôm nay thu hoạch lại tốt thế này, tranh thủ trời quang, phải chạy thêm vài chuyến nữa.”
Hiện tại đã là tháng sáu, tuy là mùa bắt sứa nhưng cũng là mùa bão, bão ập đến là mấy ngày liền không thể ra biển.
Người miền biển thì sống nhờ trời, kiếm ăn ngoài biển, người trên bờ trồng trọt, trừ khi gặp năm mất mùa lớn, không thì cũng còn lại chút lương thực mà ăn no bụng, còn dân biển không ra khơi thì chỉ còn nước uống gió cầm hơi.
Đường Đại Cường đồng tình nói: “Phải thế, bà không biết đâu, giờ sứa trong biển đông như họp chợ, đen kịt cả một vùng.”