Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 23: Quá khứ

Chung Minh lại một lần nữa lên thuyền của nhị cô, nhận lấy giỏ tre, cúi người cho sứa đã được lột vào trong đó.

Làm một lúc, hắn cảm thấy có điều gì không đúng, ngừng tay lại, ngẩng đầu lên thì thấy nhị cô và nhị cô phụ đang mỉm cười nhìn mình.

Chung Minh suýt nữa để tuột miếng sứa ra khỏi tay.

“Làm gì vậy ạ?”

Hắn nhìn ra phía sau một cái, rồi lại quay lại.

“Nhìn con mà nổi hết da gà.”

Chung Xuân Hà cười, ném một cái đầu sứa xuống dưới chân hắn.

“Con nói thử xem, ta và nhị cô phụ con làm gì. Ta còn tưởng rốt cuộc thằng nhóc này đã khai thông tư tưởng. Đừng tưởng ta và nhị cô phụ không nhìn thấy, con vừa rồi còn nói chuyện với một cậu nhỏ bên kia một hồi lâu, chỉ là quá xa, bọn ta nhìn không rõ là con nhà ai, còn con thì trầm tĩnh thật đấy, một chữ cũng không hé ra.”

Chung Minh ngẩn người, biết rõ hai phu thê họ đã hiểu lầm.

“Nào có nói chuyện lâu gì đâu ạ, con chỉ thấy cậu ấy bị sóng đánh ngã, suýt thì mất cả đòn gánh và giỏ tre, nên tiện tay giúp một chút thôi mà.”

Chung Xuân Hà rõ ràng không tin.

“Con từ trước tới giờ mắt mũi để đâu đâu, mấy cô nương ca nhi khác, cho dù là đẹp đẽ thế nào cũng chẳng thèm liếc, thật sự chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi ư?”

Chung Minh đành phải nói thêm mấy câu.

“Ca nhi đó nhị cô chắc chắn biết, chính là cháu ca nhi nhà Lư gia, con thấy hắn nhỏ người, tuổi chắc cũng không lớn, con với hắn thì có thể có gì được.”

“Linh tinh cái gì.”

Chung Xuân Hà trong lòng đã nhớ ra là ai, nghe Chung Minh nói mà chỉ thấy đau đầu.

“Ngày nào con cũng mắt mở là chạy đi, việc trong thôn thì một chút cũng không biết, nói ra chỉ khiến người ta chê cười. Cái gì mà tuổi không lớn, người ta rõ ràng là bằng tuổi con, chẳng lẽ con quên rồi? Chính là ca nhi Tô gia đó, tiểu tử có sáu ngón ấy. Mười mấy năm trước, hai người phụ thân của nó đều chết ngoài biển, Tô gia bảo nó khắc thân nhân, không muốn nuôi nó, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đẩy nó cho cữu, hứa hẹn mỗi tháng chia thêm cho Lư gia gạo thóc, tính là tiền cơm của nó, Lư gia mới nhận nuôi, kết quả là cữu nó hai năm trước cũng mất rồi.”

Nghe đến đây, Chung Minh ngừng tay, chợt nhận ra.

“Thì ra là hắn, thảo nào…”

Trong thôn có một người như thế, hắn tất nhiên là biết. Nhưng đúng như lời nhị cô hắn nói, mấy năm nay tâm tư của hắn không ở chỗ này, cho dù có nghe qua thì cũng chỉ như gió thoảng qua tai, không để trong lòng.

Bây giờ nhắc tới, hắn mới mơ hồ nhớ lại.

Tô gia Ất ca nhi, từ nhỏ đã sinh ra có sáu ngón, người dân miền biển vốn kiêng kỵ nhiều, nhìn thấy điều khác lạ thường không thích, cho rằng không may mắn, vì thế ngay từ nhỏ Tô Ất đã mang tiếng là “sao chổi”.

Hơn nữa, y mở miệng nói chậm, trẻ con nhà khác hai tuổi đã biết gọi phụ thân mẫu thân, y ba bốn tuổi mới biết nói chuyện. Đám tiểu tử trong thôn, theo thói hư của mấy người lớn không ra gì, thấy y là gọi “thằng câm”, nhổ nước bọt, lấy đá và vỏ sò ném vào y.

Ban đầu, lời đồn cũng chỉ là vô căn cứ, nói cho vui thôi, không ngờ năm y gần năm tuổi, hai người phụ thân của y lại lần lượt qua đời thật.

Một người bị cá mập tấn công khi ra biển, nghe nói bị cắn đến nát bươm, chỉ còn lại bộ quần áo rách nát đưa về.

Một người hôm đó vô tình làm việc trên thuyền vận liệu đi theo sau thuyền đánh cá, thấy thảm trạng của nam nhân mình, về nhà liền trở nên điên điên dại dại, rồi một hôm mưa gió, chạy xuống biển tự tử chết chìm.