Đường Tước kéo Chung Hàm ngoan ngoãn đáp lời.
Chung Minh không rảnh để xoa đầu đệ đệ, tiếp tục quay lại thuyền.
Lại bước vào nước biển, hắn chợt thấy trước mặt có một tiểu ca nhi, đang tự mình gánh quang gánh, gian nan bước về phía thuyền.
Nhìn cách ăn mặc của y, biết ngay là một người chưa xuất giá, lại chẳng thấy có huynh đệ kề bên, bản thân thì gầy gò nhỏ thó, hễ có một cơn sóng vỗ tới thì người lại chao đảo.
Xung quanh nhiều người, thuyền bè cũng đông đúc, nhưng chẳng ai bước lên giúp, trái lại khi nhìn thấy y, ai nấy đều cố ý tránh đi, thà rằng đi đường vòng.
Chung Minh vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tiểu ca nhi kia đã ngã xuống nước hai lần, trở thành con chuột lột, khiến người xung quanh cười ầm lên.
Lần ngã thứ hai thì đòn gánh rơi xuống nước, mẻ sứa trong giỏ tuột khỏi móc, bị sóng cuốn đi, tình cờ trôi đến ngay trước mặt Chung Minh.
Chung Minh trầm mắt xuống.
Hắn không biết tiểu ca nhi này phạm lỗi gì, nhưng chắc chắn cũng không phải tội ác tày trời gì, bất kể là nam hay nữ, một đám người bắt nạt một tiểu ca nhi, thực chẳng có gì hay ho.
Không nghĩ nhiều, hắn bước lên ngăn cái giỏ, cúi người nhặt lấy, đi thêm hai bước, lại nhặt lấy đòn gánh, gom lại đưa đến trước mặt tiểu ca nhi.
“Của ngươi đấy, cầm chắc.”
Không nhịn được nhắc nhở y.
“Nếu đứng không vững, thì đừng cố gắng tiến lên, đợi sóng qua rồi hẵng đi.”
Tiểu ca nhi toàn thân ướt sũng, quần áo dán chặt lên người, nhìn càng gầy yếu hơn.
Khuôn mặt chẳng để lại ấn tượng gì quá sâu đậm, liếc nhìn qua chỉ có thể nhớ được một đôi mắt to, không biết vốn dĩ là to hay do mặt gầy nhom nên mới thấy vậy.
Lông mi đọng nước, chớp một cái, nước theo gò má chảy xuống, trông như đang khóc.
Nhưng nhanh chóng, hắn gạt bỏ suy nghĩ này.
Chỉ thấy tiểu ca nhi kia ho khan hai tiếng, nhấc cánh tay lau mạnh lên mặt.
Trong đôi mắt như hạt hạnh nhân đó, hắn không nhìn thấy chút nào uất ức hay phẫn nộ, giống như đã quen thuộc từ lâu.
“Đa tạ huynh.”
Tiểu ca nhi mở miệng, giọng điệu chân thành, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng như lúc tối hôm đó, giống như chẳng có chút sức lực.
Cùng lúc nói cảm ơn, y nhận lại cái giỏ, im lặng lắp lại với đòn gánh, lại đặt lên vai.
Ngoài tài bơi lội ra, Chung Minh còn có một khả năng khác, đó là nhớ giọng nói của người khác rất giỏi.
Kiếp trước hắn có thể làm chân chạy vặt trong thôn, coi như nửa kẻ thám thính, cũng nhờ vào khả năng đặc biệt này mà thu thập đủ loại tin tức.
Không ít chuyện phải nghe trộm hoặc lén lút mới có thể dò la được.
Cho nên bị người ta nói là không làm nghề chính cũng là có nguyên do.
Hiện tại “cải tà quy chính” nhưng bản lĩnh vẫn còn.
Hắn lập tức nhận ra, người trước mặt chính là tiểu ca nhi đêm hôm đó lặng lẽ đứng trong góc làm việc, mà hắn từng gặp trong buổi hôn lễ ở Giang gia.
Đúng lúc đó, hắn cũng để ý đến ngón út trên tay trái của tiểu ca nhi quấn một mảnh vải cũ, đã sớm bị nước ngấm cho ướt đẫm.
Người bình thường không bị thương thì ai lại cuốn tay thành như vậy? Thật không hiểu trong nhà nghĩ gì, tay đã bị thương còn để người ta làm việc vớt sứa này.
Vớt sứa, ngâm phèn, vừa nước biển vừa nước muối, chẳng dễ chịu gì.
Suy nghĩ một chút, đã là cảnh sống nương nhờ người ta, mấy ai sống thoải mái, huống chi nhìn bộ dạng, y đặc biệt không được Lưu Lan Thảo yêu thích, chắc chắn không ít lần bị dằn vặt.
Chỉ không rõ vì sao trong thôn ai ai cũng né tránh, rốt cuộc là do chuyện gì.
Quả nhiên mình đã lâu không ở nhà, nhiều chuyện chẳng hiểu rõ, mà cũng không cần phải hiểu.