“Được lắm, đúng là thuyền nhà mình thật.”
Chung Xuân Hà nhận ra thuyền của phu quân, lập tức quay đầu đẩy Đường Tước và Chung Hàm đi chỗ khác.
“Đường Tước, con dẫn tiểu tử này tránh xa ra một chút, lát nữa bọn nương phải lên thuyền vớt sứa, sau đó còn phải luộc sứa, không lo được cho các con đâu.”
Không ngờ hai đứa nhỏ đều không chịu đi, cứ đứng tại chỗ nhón chân giậm lên giậm xuống, giẫm cho bãi cát thành một cái hố.
Cho đến khi Chung Xuân Hà nhượng bộ, cho phép chúng đứng xa xa quan sát, chúng mới chịu yên.
Thuyền cập bến, thả neo, cùng trở về còn có hơn mười chiếc thuyền khác.
Các tộc trong thôn đều cùng ra khơi vào một giờ, nên khi trở về cũng xấp xỉ nhau, ai nấy đều sợ mẻ sứa vừa đánh lên sẽ không còn tươi.
Những phụ nhân trong nhà, các phu lang, và những người có thể giúp được như các ca nhi, cô nương đều ùa lên, xắn cao ống quần, chuẩn bị lên thuyền vớt sứa.
“A Quý đang cõng tân nương tử lên kìa, nhìn cái miệng tiểu tử này sắp cười đến mang tai rồi!”
Nước sâu quanh thuyền, sóng vỗ liên hồi, nam nhân sức lớn chân lại vững nên không dễ ngã, những người cưng chiều tức phụ phu lang trong nhà thì sẽ cõng người nhà mình lên thuyền. Đương nhiên cũng có con cõng mẫu thân, huynh đệ cõng tỷ muội.
Giang Quý và Lư Duyệt vừa mới tân hôn, dễ bị người ta trêu ghẹo.
Nhìn thấy Lư Duyệt chẳng có phản ứng gì, cả khuôn mặt Giang Quý lại đỏ lựng, càng làm mọi người cười rộ.
Đường Đại Đường cũng nhảy xuống cõng Chung Xuân Hà, ba người cùng nhau vớt sứa, sứa vớt đủ số thì đổ vào giỏ trúc, Chung Minh lại gánh đòn gánh, hai đầu quang gánh đặt lên vai mang lên bờ.
Trong chòi trúc bên bếp lò, Chung Minh kêu Đường Oanh phụ trách luộc sứa lùi lại một chút.
“Đừng để nước nóng bắn vào người.”
Đường Oanh tránh ra xa, rồi lại tiến lên đổ hai giỏ sứa đầy vào trong.
Sứa toàn thân đều có thể ăn được, chỉ trừ phần da không cần luộc, có thể đem muối và phèn đi ngâm, còn lại phần đầu, thân, óc đều phải luộc qua mới giữ được hình.
Đổ hai giỏ sứa đầy xong, hắn lại gánh quang gánh không trở về thuyền.
Trước bếp nóng quá, ra ngoài bị gió biển thổi ngược lại thấy mát hơn.
Chung Minh thở ra một hơi, vừa định bước lên, thì áo đã bị ai đó níu lại.
Hắn cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của đệ đệ, liền nở nụ cười theo.
“Sao đệ lại ở đây? Đừng chạy loạn, cẩn thận bỏng đó, A Tước ca đâu?”
“Biểu ca, ta đây.”
Đường Tước chạy tới, thở phì phò, thuận tiện mách lẻo.
“Tiểu tử này thấy huynh là chạy như bay, ta suýt thì theo không kịp.”
Sau đó lại hỏi phụ mẫu mình có đang trên thuyền không, Chung Minh gật đầu.
“Mấy ngày này đều bận rộn thế đấy, các ngươi đừng vào chòi cũng đừng xuống nước, chơi trên bờ thôi, cũng đừng chạy lung tung, bọn ta qua lại còn nhìn thấy các ngươi, nếu không thấy thì thể nào cũng phải bỏ việc mà đi tìm.”