Mọi người liên tục vớt sứa suốt nửa canh giờ, ai nấy mặt mày rạng rỡ.
Bốn chiếc thuyền đã chật kín sứa, mạn thuyền chìm xuống không ít.
“Chả trách người xưa nói bắt sứa là buộc rơm thành vàng, những thứ này bán trước Tết được bao nhiêu bạc chứ! Năm sau tiền thuế cá đầu xuân cũng không thành vấn đề nữa rồi!”
Nói câu này là Chung Thạch, hắn ta và Chung Minh đều lần đầu tiên theo thuyền ra biển bắt sứa, do tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười bốn tuổi, những năm trước đều không giúp được việc gì.
So với hắn ta, Chung Minh cũng là lần đầu ra khơi, nhưng điềm tĩnh hơn nhiều.
Cho dù hắn không giống Chung Thạch giật mình liên tục, người ngoài nhìn cũng không thấy lạ.
Hắn vốn thường hay lui tới trấn trên, người trong thôn dù có bàn ra tán vào sau lưng, cho rằng hắn ham chơi lêu lổng, nhưng không thể phủ nhận hắn đã mở mang tầm mắt hơn.
“Trên biển không phải chỗ nào cũng đầy vàng, cần phải có bản lĩnh mới vớt được, tiếp theo còn nhiều việc vất vả, chỉ mong mấy đứa trẻ các ngươi đừng có kêu khổ kêu mệt.”
Chung tam thúc lau mồ hôi, ném cái lưới dài trong tay đi, gọi mọi người nhổ cọc thu lưới.
Bạch Thủy Úc, bờ biển.
“Biểu ca, lại có thuyền trở về kìa, mấy chiếc liền! Có phải là thuyền của nhị cô phụ và đại ca ta không?”
Chung Hàm đứng trên bãi cát nhón chân ngó về phía xa, trong tay cầm mấy bông hoa dại vừa hái.
Bên cạnh là biểu huynh đệ Đường Tước, đang đan vòng hoa. Hai người bọn họ tuổi còn nhỏ, không phải làm việc, mẫu thân của Đường Tước chỉ dặn dò nó chăm sóc tốt cho Chung Hàm.
“Để ta nhìn xem… hình như đúng rồi.”
Đường Tước leo lên một tảng đá ngóng một lúc, sau khi xác nhận nó vội nhảy xuống, nắm tay Chung Hàm.
“Đi thôi, chúng ta đến bờ biển tìm mẫu thân với tỷ tỷ của ta.”
Hai đứa trẻ vừa đến nơi, đã cảm thấy nóng hầm hập.
Bãi biển vốn trống trải giờ đã có thêm rất nhiều căn chòi trúc đơn sơ, trong chòi chất mấy cái bếp đất, trên bếp bắc những cái nồi sắt to đùng dùng để luộc sứa, bên trong nước sôi cuồn cuộn, bốc lên làn khói trắng dày đặc, che khuất mặt mũi những người đang bận rộn.
Nồi sắt giá cao, thêm vào đó nhà dân sông nước ở trên thuyền không dùng đến nồi sắt, những cái nồi này đều là của mấy nhà hùn vào mua chung, mỗi năm chỉ dùng nhiều vào mùa bắt sứa và dịp lễ tết.
Những nơi như vậy đều không cho trẻ con đến gần, bọn nhỏ chạy nhảy lung tung, chẳng may bỏng nước thì không phải chuyện đùa.
Chính vì lý do đó, Chung Xuân Hà khi thấy Đường Tước và Chung Hàm đến, lập tức giơ cái muôi lớn lên mắng:
“Hai đứa tới làm gì? Mau đi chỗ khác, nóng lắm!”
Đường Tước lớn giọng đáp: “Bọn con nhìn thấy thuyền ngoài khơi giống như là thuyền nhà mình nên đến xem.”
Chung Xuân Hà đang bận đến choáng váng, chẳng buồn nhìn thuyền, nghe vậy mới bỏ cái muôi xuống bước ra ngoài, Đường Oanh cũng theo ra.