Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 14: Cho cá ăn

Xác định được vị trí, tiếp theo là đến công đoạn đóng cọc.

Tại Bạch Thủy Úc, việc bắt sứa dùng một loại lưới lớn làm khung bằng tre, đóng sâu phần đáy vào bùn cát dưới biển, khi nước triều xuống, lưới chìm vào trong nước. Khi nước chảy qua lại, sứa sẽ bị ngăn lại bởi lưới.

Đợi đến lúc nước triều dâng lên, lưới cũng theo đó nổi lên, gom hết đám sứa vào trong.

Dụng cụ dùng để đóng cọc là một thanh gỗ dài buộc vào một tảng đá lớn, phía trên cột sợi dây thừng thô, đặt trên thuyền của Lục thúc công.

Thứ này cần vài nam nhân tráng kiện hợp sức kéo thì mới có thể hoạt động, dùng sức nện thanh tre xuống.

Vì đây là lần đầu tiên Chung Minh tham gia, trưởng bối sợ hắn làm vướng tay chân nên phân công hắn cầm lái, tránh cho thuyền bị nghiêng lệch vị trí do những hành động mạnh trên thuyền.

“Bảo ngươi cầm lái, không phải để lười biếng, cần phải học hỏi một chút.”

Chung tam thúc là người khỏe mạnh nhất tại đây, cởϊ áσ để trần nửa thân trên, vận động vai, chuẩn bị bước lên, đồng thời dặn dò Chung Minh một câu.

Chung Minh một tiếng đáp ứng.

Chẳng bao lâu, theo tiếng hô to rõ ràng của Lục thúc công, việc đóng cọc bắt đầu.

Những nam nhân trên thuyền gân cơ nổi rõ, hai tay nắm chặt sợi dây thừng thô to, tảng đá nặng theo đó lên xuống, từng nhịp một giáng xuống thanh tre.

Phải nói rằng, đây quả là một việc vừa khổ cực vừa nhàm chán.

Cọc thứ nhất được đóng xong, khuôn mặt của Chung tam thúc đỏ bừng, mồ hôi túa ra.

Chung Hổ thở hồng hộc, xuống thuyền tìm nước uống, Chung Minh đưa cho hắn ta cái bình nước, hỏi có muốn đổi để cọc kế tiếp mình thay hắn ta không.

Chung Hổ ngửa cổ uống vài ngụm lớn, rồi lắc đầu.

“Đại đường ca, huynh không được đâu, thân hình huynh gầy yếu, không dùng được sức, còn phải luyện thêm.”

Chung Minh định cãi lại, kiếp trước hắn đã ở quân doanh rèn luyện hơn mười năm, nói về kinh nghiệm thì không thua gì tên tiểu tử Hổ Tử này.

Còn chưa kịp mở miệng, vai đã bị ai đó bóp mạnh.

Hắn theo bản năng nhanh chóng phản ứng, nắm chặt lấy cổ tay người đó, nếu không phải Chung Hổ kêu lên một tiếng “Lục thúc công”, thì Chung Minh đã quật lão nhân gia một cú vật qua vai rồi.

Dù vậy, cổ tay của Lục thúc công cũng bị hắn bóp không nhẹ.

Chung Minh mặt đỏ tới mang tai: “Lục thúc công, vãn bối đắc tội.”

Chung tứ thúc đi ngang qua thấy cảnh này, vội vàng xông tới răn dạy Chung Minh:

“Ngươi cái đồ tiểu tử không biết nặng nhẹ, mấy cái chiêu thức tạp nham học được từ đám côn đồ, lại dám dùng lên trưởng bối!”

Không ngờ Lục thúc công lại không có vẻ gì là tức giận, chỉ phẩy phẩy tay nói:

“Minh tiểu tử đi con đường khác các ngươi, nó tay chân dài, thân hình gọn gàng, có thể xuống biển như cá. Nếu như trở thành thân hình cường tráng, ngược lại sẽ vướng víu, xuống nước là chìm.”

Lão lại nhìn Chung Minh, khẳng định: “Phản ứng nhanh nhạy, thân thủ tốt, không tệ, đều là bản lĩnh giữ mạng trên biển.”

Nói xong, ông ấy khoanh tay rời đi.

Để lại ba người nhìn nhau không biết nói gì, đặc biệt là Chung tứ thúc, muốn khen cũng không được, mà mắng cũng không xong.