Nghỉ ngơi một lát, mọi người lại tiếp tục đóng cọc.
Một chiếc thuyền thì có hai tấm lưới, bốn thuyền là tám cọc.
Khi đóng đến chiếc cọc thứ năm, nhi tử của tứ thúc là Chung Thạch nói là bị trật lưng, không thể không thay người, để Chung Minh lên thay.
Vì vậy, nửa đoạn sau đều là Chung Minh gồng mình cùng mọi người hợp sức.
Cơ thể này dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, thực sự không thể so với thân thể rắn chắc của hắn lúc hai mươi tuổi ở kiếp trước, nhưng hắn cũng cắn răng chịu đựng hoàn thành.
Lúc cuối cùng đại công cáo thành, Chung Minh toàn thân trên dưới đều ướt sũng, giống như vừa mới từ biển leo lên, mồ hôi chảy ròng ròng, lau cũng không kịp.
Hắn đưa tay quệt đi mồ hôi mặn chát sắp nhỏ vào mắt, nuốt một ngụm nước miếng, tìm bình nước của mình, uống hết hơn nửa bình.
Lưới đã dựng xong, tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Thời gian dần trôi, ánh nắng ngày càng gay gắt, Chung Minh nóng nực không chịu nổi, chỉ cảm thấy nếu cứ thế này về thì chắc chắn sẽ bị nhiệt.
Kiếp trước ở nơi lạnh lẽo chịu đựng lâu, bây giờ trở về đây, thực sự không quen chịu nóng.
Hắn ngậm miếng mực khô trong miệng, mặt không cảm xúc nhìn mặt biển một lúc, rồi đột nhiên đứng bật dậy.
Nhị cô phu nằm bên cạnh trên sạp gỗ lim dim ngủ, mở một con mắt: "Con định đi đâu?”
Chung Minh duỗi duỗi cánh tay, chân cẳng, tinh thần phấn chấn.
“Nhàn rỗi cũng không có việc gì, ta muốn xuống biển bơi một vòng.”
Hắn xoa xoa tay: "Cô phụ, thuyền này có lưới bắt và cào sắt không, cho con mượn dùng một chút.”
Nhị cô phu ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi đáp: “Lưới thì có, nhưng cào sắt thì không, lần trước bị nhị cô của con mang đi mò biển rồi.”
Bên kia, tam thúc nghe thấy, đứng trên thuyền nhà mình vẫy tay về phía hắn:
“Muốn cào sắt à? Ta có, kẹp sắt cũng có, con định xuống biển à?”
“Muốn xuống xem thử, ở trên thuyền nóng quá, xuống nước cho mát.”
Chung Minh đã có chút nóng lòng, mấy ngày nay trọng sinh trở lại, việc cần làm không ít, khoang thuyền của nhà nhìn bằng ánh mắt hiện tại của hắn, thật sự là bừa bãi lộn xộn, khó khăn lắm mới dọn dẹp xong, lại còn phải bện lưới cỏ để làm lưới bắt sứa, không có thời gian mà xuống nước thỏa thích bơi lội.
“Thanh niên đúng là có sức lực dồi dào.”
Tam thúc đứng trên thuyền nhà mình, thu xếp đồ đạc cho hắn, cách mép thuyền ném qua.
Chung Minh nhặt lên, buộc lưới vào thắt lưng, cất kẹp sắt vào trong, cào sắt nắm chắc trong tay.
Những người còn lại đứng xung quanh cũng hào hứng vây lại.
“Ta cũng muốn xuống nước bơi một vòng, biển ở đây phong phú lắm, biết đâu lại bới được vài con bào ngư!”
Người lên tiếng là nhi tử của một đường thúc, gọi là Chung Thủ Tài, Chung Minh gọi hắn ta là Thủ Tài huynh.
Hắn ta dẫn đầu, vài thiếu niên khác cũng đều hăm hở muốn thử, bao gồm cả Chung Hổ và Chung Thạch.
“Vậy thì cùng xuống đi, tiện thể xem thử các ngươi có thể nín thở dưới nước được bao lâu.”
Lục thúc công cũng đi tới, chỉ một hướng:
“Các ngươi xuống rồi thì bơi sang hướng đó, nếu không dưới đáy toàn sứa, để chúng đốt thì khổ.”