“Đại đường ca, ta bàn với huynh một chuyện, huynh để ý ai cũng được, chỉ cần đừng để ý đến cô nương Ngô gia là được.”
Hắn ta thật thà nói thêm một câu: "Các cô nương ca nhi trong thôn đều nói huynh đẹp trai, nếu huynh mà tranh với ta, ta không tranh nổi đâu, nhưng ta thật sự thích cô ấy!”
Chung Minh:...
Xem ra trí nhớ không sai, đầu óc của Chung Hổ quả thật không thông minh, ngốc đến lạ.
“Ta có biết cô nương Ngô gia là ai đâu, sao lại tranh với ngươi được.”
Hắn muốn nói rồi lại thôi mấy lần, cuối cùng dứt khoát nói thẳng: “Ngươi cứ yên tâm đi.”
Chung Hổ quả nhiên chỉ ăn một kiểu này, lập tức nở nụ cười toe toét.
“Cảm ơn đại đường ca!”
Chung Minh nhìn hắn ta mà phiền lòng, đẩy đường đệ đang đứng sát rạt ra xa.
“Đừng sát lại đây, nóng lắm.”
Thực ra hắn muốn khuyên Chung Hổ một câu, đừng vội vàng tuyên truyền khắp nơi rằng mình thích Ngô Hương, nói nhiều quá, ngược lại như nâng giá người ta lên, đến lúc bị từ chối thì không chừng còn bị bàn tán.
Nhưng nhìn cái đầu của hắn ta, tám phần cũng chẳng nhét nổi nhiều chuyện như vậy.
Dù sao mình cũng không phải phụ thân hắn ta, thuận theo tự nhiên thôi.
Mấy chiếc thuyền tập hợp lại, trời đã sáng hẳn.
Không chỉ Chung Hổ, mà tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chung Minh, hắn đưa ra lý do đã chuẩn bị sẵn.
“Lêu lổng vài năm rồi, cũng đến lúc thu dọn tâm tư, chăm chỉ tích cóp tiền thành thân, lần này mặt dày theo các bác các trưởng bối ra khơi.”
Vừa dứt lời, lập tức nhận được sự đồng thuận của các bậc trưởng bối.
“Ta đã nói mà, nhi tử của đại ca ta sao có thể vô dụng như thế được!”
Tam thúc nhảy lên thuyền của hắn, vỗ mạnh lên lưng hắn kêu bồm bộp.
“Đã bảo con có tài bẩm sinh về sông nước, nếu không ra khơi chẳng phải phí phạm hay sao? Trong thôn có gì hay ho, toàn những kẻ khinh thường mình thôi, sau này bớt đến đó đi, ra biển học nghề, kiếm đủ tiền mua thuyền mới, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
Chung Minh liên tục đồng ý.
Đồng thời âm thầm cảm thán sức lực của tam thúc mình thật lớn, chẳng trách lại được giao làm thủ lĩnh trong việc đóng cọc bắt sứa.
Bắt sứa không cần ra ngoài khơi, nhưng dừng thuyền ở đâu cũng rất quan trọng.
Hôm nay thời tiết trên biển rất đẹp, gió yên biển lặng, thuyền các tộc vừa ra khỏi bờ đã nhanh chóng chia ra, mỗi thuyền đi một hướng khác nhau.
Một chỗ sứa trên biển sao chịu nổi mấy chục chiếc thuyền cùng bắt, khoảng cách xa một chút, cũng tránh được cãi vã.
“Ngay chỗ này, thả neo đi.”
Lên tiếng không phải là tam thúc, mà là một vị thúc công trong tộc, thế hệ của Chung Minh gọi là Lục thúc công.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, sớm đã làm gia gia, ra biển cả nửa đời người, là tay lão luyện như cây kim cố định giữa biển khơi.
Dân sông nước không có mấy ai sống thọ, mất mạng trên biển, nên tuổi càng lớn càng được tộc trọng vọng.
Năm mươi tuổi đã là biết mệnh trời, ở trong thôn cũng coi là thọ lắm rồi.
Người trên các thuyền nghe thấy đều bắt đầu hành động, Chung Minh cúi người, hai tay kéo chiếc mỏ neo sắt trên thuyền, dồn sức vung mạnh ném xuống nước.