Sứa sau khi rời khỏi nước sẽ nhanh chóng tan ra, bắt được đầy một thuyền thì phải vận chuyển ngay về, giao cho những người thân còn ở lại trong tộc xử lý.
Chung Minh cầm cái chậu trước mặt tiểu tử hất thẳng xuống biển, sau đó đẩy hắn vào khoang.
“Giúp huynh cuộn chiếu lại, lát nữa ăn cơm còn có chỗ bày bàn.”
Dân sông nước ăn ngủ đều trên thuyền, khoang thuyền thì chật chội.
Lúc ăn thì thành phòng ăn, lúc ngủ thì thành phòng ngủ, đồ đạc nhiều thì phải chia một nửa làm kho chứa.
Nhà nào đông con, ban đêm đi ngủ đều phải nằm ngang thành một hàng chữ nhất, co chân khom lưng, vì thế người sống trên bờ coi thường dân sông nước, thường gọi họ là “chân cong.”
Còn phần mũi thuyền, đuôi thuyền thì chất các loại ngư cụ, hoặc dùng để chứa nước biển và tôm cá khi ra khơi.
Dưới cột buồm còn có một cái miếu nhỏ với lư hương, để thờ Hải Thần.
Chung Hàm sức yếu, việc khác không làm được nhưng cuộn chiếu thì rất thành thục.
Rất nhanh tiểu tử đã đẩy chiếu cói sang một bên, khệ nệ kéo chiếc bàn thấp ra.
Cháo tẻ nấu đến khi nở bung, vì cho thêm hải sản phơi khô, không cần nêm nếm cũng đã có vị mằn mặn.
Mực khô và hến khô ngấm nước, từ dáng vẻ khô quắt nay lại phồng căng, ăn dai hơn cả đồ tươi.
Trước kia những thứ này đều làm Chung Minh phát ngấy, đâu giống bây giờ, hắn ăn rất ngon lành.
Sau bữa sáng, hắn làm theo lời nhị cô, đưa tiểu tử sang thuyền bên cạnh.
Hai nữ nhi Đường gia đều dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, còn lấy lược với dây cột ra để giúp Chung Hàm chải đầu, thắt bím.
“Đây là đồ ăn chuẩn bị cho hai người, đói thì lấy một miếng ăn lót dạ, còn nước thì chia thành hai bình to, mỗi người xách một bình.”
Chung Minh nhận lấy cái giỏ tre, liếc nhìn một cái, bên trong là bánh gạo và tôm khô, mực khô.
Nói chưa được bao lâu, Chung Hổ đã tới.
Thấy Chung Minh đã chỉnh tề, sẵn sàng ra khơi, hắn ta ngạc nhiên không thôi.
“Minh ca, hôm nay huynh cũng ra khơi thật à?”
“Ta dậy từ lúc trời còn chưa sáng, chẳng lẽ là giả được sao.”
Để tránh sự thay đổi của mình trở nên quá đột ngột, Chung Minh cố gắng tỏ ra thản nhiên trước mặt người quen.
“Thôi nào, nói ít thôi, triều nước không đợi người đâu.”
Đường Đại Đường lên tiếng, hai đứa cháu cũng không nói thêm.
Mang theo đồ ăn nước uống, đi hội họp với mọi người.
Đường gia khá giả, ngoài thuyền nhà còn có một chiếc thuyền đánh cá, lập tức lái thẳng tới.
Chung Minh và những thanh niên trong nhà không có thuyền, chỉ cần đi cùng phụ việc, sau đó đợi chia bạc là được.
Chung Hổ đi dọc cầu gỗ, cùng Chung Minh lên thuyền Đường gia.
Nhân lúc này, hắn ta tránh Đường Đại Đường đang chèo thuyền, nép lại gần Chung Minh nói nhỏ:
“Đại đường ca, nghe nói huynh định nói chuyện hôn sự rồi hả?”
Chung Minh nhướn mày.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cái miệng nhiều chuyện của nhà họ Quách đồn thổi.
“Gần gần như vậy thôi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”
Hắn trả lời mập mờ, không ngờ Chung Hổ lại vô cùng hứng thú.
“Đại đường ca, vậy huynh có để ý đến ai chưa?”
Chung Minh không nhịn được đánh giá hắn ta, trước giờ không thấy đường đệ của mình lại nhiều chuyện như vậy, ngược lại như đúng cái tên, thật thà ngốc nghếch.
Hôm nay trúng phải tà gì vậy?
“Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Chung Minh vừa hỏi xong, đã thấy Chung Hổ cười ngây ngô.