Sói Trắng Và Cừu Đen

Chương 5: Bóng đêm trong đôi mắt

Nguyệt Anh tựa mình vào cửa sổ phòng ngủ, ánh đèn neon bên ngoài hắt lên gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô. Từ căn penthouse xa hoa tại trung tâm thành phố, cô có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới mà Vincent đã dựng nên cho mình. Những hộp đêm lớn nhất, nhà hàng sang trọng nhất đều nằm dưới sự quản lý của cô – “nữ hoàng bóng đêm” của Eclipse.

Đã bảy năm trôi qua từ sau lần Vincent bị ám sát hôm đó. Đám sát thủ còn sống sót sau vụ việc đã khai ra một cái tên, một kẻ giám đốc dưới trướng Khánh Linh - người vợ hợp pháp của Vincent. Dù bà ta cùng tên kia đều phủ nhận kịch liệt, nhưng những lời đồn thổi về mối quan hệ không rõ sáng tối giữa hai người đã trở thành vết nứt lớn trong lòng Vincent. Tuy nhiên, địa vị của Khánh Linh ở thời điểm đó vẫn có thể là một bức tường thành bảo vệ cho bà ta.

Nhưng bức tường đó cũng chẳng vững vàng được lâu, hơn ai cả, chính Nguyệt Anh hiểu rõ người thật sự đứng sau vụ ám sát - Trương Gia Bảo - kẻ thù không đội trời chung với Khánh Linh. Hắn ngay lập tức nhân cơ hội Khánh Linh bị mất lòng tin từ Vincent mà ra tay cuỗm trước hai dự án resort mà bà ta đã lao tâm vất vả hai năm trời mới giành được. Mặt khác, ở thế giới ngầm, những đàn em thân cận của Khánh Linh lần lượt bị bắt giữ vì các tội danh liên quan đến ma túy và hối lộ. Bằng một cách nào đó, tất cả bằng chứng đều bí ẩn xuất hiện trong tay cảnh sát.

Tất nhiên, nguyên nhân của chuyện này Nguyệt Anh biết rất rõ.

Nguyệt Anh hít một hơi thật sâu, tay đặt nhẹ lên tấm rèm nhung mịn màng. Đêm nay, cô không phải ra ngoài. Đêm nay là đêm dành riêng cho Vincent.

Cô thở dài khi nghĩ đến người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cô đã phục tùng suốt bảy năm qua, không phải vì tình yêu, mà vì một mối ràng buộc phức tạp hơn cả. Đã bảy năm trôi qua, cô trở thành một tình nhân thành thục đến nỗi đã có lúc cô quên mất thân phận thật sự của mình.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau, kéo cô trở lại thực tại.

- Ayla, em đang nghĩ gì vậy? Lại đây! - Giọng Vincent trầm ấm, nhưng không kém phần ra lệnh.

Nguyệt Anh xoay người lại, đôi mắt sắc lạnh ngay lập tức trở nên dịu dàng, như một phản xạ quen thuộc. Để tồn tại bên cạnh Vincent, cô phải luôn mềm mại, dịu dàng, biết chừng mực và không bao giờ vượt quá giới hạn mà ông ta đặt ra.

Cô bước lại gần, nhẹ nhàng tựa vào vai Vincent. Ông vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng. Cả hai ngồi trong im lặng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt phản chiếu trên làn da trắng mịn của cô, tạo nên một bức tranh đẹp đến nao lòng.

- Em đang nghĩ gì thế? - Giọng Vincent trầm lắng, nhưng có chút gì đó khiến cô không khỏi rùng mình.

Đây không phải lần đầu Vincent hỏi cô những câu kiểu thế này, ông ta đang muốn kiểm tra một chút.

- Không có gì cả, tại sao anh lại hỏi thế?

- Anh chỉ thắc mắc là... trong đầu em đang có anh không thôi. - Nụ cười dịu dàng của ông ta khiến lòng Nguyệt Anh lạnh buốt.

Ông ta không cần biết tình cảm thật của cô, chỉ cần cô luôn trung thành, luôn là con cờ mà ông tin cậy.

Nguyệt Anh không đáp, chỉ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm là một khoảng tối không đáy. Suốt bảy năm, khả năng che giấu cảm xúc của cô đã ở một tầm cao khác, cô hiểu rõ vai trò của mình trong mối quan hệ này. Cô biết rằng điều khiến Vincent giữ cố lại không phải vì cô là một tình nhân xinh đẹp, mà còn là một người đồng hành đầy giá trị nhờ trí thông minh và sự sắc sảo của mình.

Nhưng nếu cô quá thông minh, thì vũ khí trong tay cũng sẽ trở thành hung khí lấy mạng cô.

Đêm càng sâu, yên tĩnh bị phá vỡ bởi một cuộc gọi khẩn cấp. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên đầy lo lắng:

- Không ổn rồi bà chủ, có một vụ án gϊếŧ người giấu xác trong thùng rác ngay sau club của chúng ta. Bây giờ bọn cớm tới đông lắm.

Nguyệt Anh cau mày, siết chặt điện thoại trong tay. Mặc dù những hộp đêm trong tay cô quản lý đều không có hành vi phi pháp bất thường nào, nhưng việc cảnh sát đến và cả vụ án mạng xảy ra sẽ đều ảnh hưởng không nhỏ đến việc làm ăn của cô.

Cô nhanh chóng thay một bộ đồ tối giản và ra lệnh cho vệ sĩ đưa mình đến hiện trường. Khi đến nơi, đám đông tụ tập bên ngoài đã bị cảnh sát phong tỏa. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, phản chiếu lên những vách tường bẩn thỉu của con phố tối tăm. Nguyệt Anh bước ra khỏi xe, ánh mắt cô quét qua cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.

Đúng lúc đó, cô bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang chỉ đạo đội cảnh sát: Thiên Vũ.

Anh đứng thẳng, dáng người cao lớn và rắn rỏi trong bộ đồng phục cảnh sát, trưởng thành hơn rất nhiều so với lần cuối cùng gặp mặt. Ánh mắt anh chỉ dừng lại ở cô thoáng chốc, lạnh lùng và xa lạ, như thể quá khứ giữa họ chưa từng tồn tại.

Nguyệt Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy toan tính. Cô khẽ lắc đầu, lặng lẽ quay lưng rời khỏi hiện trường. Nhưng cô biết, cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu cho những điều sắp đến.