Nguyệt Anh bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng do Trương Gia Bảo sắp xếp, ánh đèn đường phản chiếu lên chiếc váy đen lụa mềm ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh của cô. Nơi gặp mặt là một nhà hàng hạng sang nằm kín đáo trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, thuộc sở hữu của Eclipse. Bên ngoài, tòa nhà không có gì khác biệt, nhưng từ khi bước vào trong, không khí xa hoa và sự bí ẩn dần lan tỏa.
Khi cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Nguyệt Anh hít một hơi sâu. Trương Gia Bảo đã ngồi chờ sẵn ở đó, ánh mắt hắn giờ đây khác hẳn với lúc ở Serenade, vẻ thích thú dành cho cô lộ rõ trên cặp mắt ti hí híp lại. Có điều Nguyệt Anh cảm nhận thấy đây không phải là vẻ hào hứng của những gã háo sắc dành cho con mồi.
Hắn mời cô ngồi cạnh hắn và sự tự tin của Nguyệt Anh dần dần trở lại. Hắn không ngừng nhấn mạnh rằng chủ tịch rất coi trọng những người phụ nữ giống như cô và chắc chắn rằng ông ta sẽ rất thích cô.
Nguyệt Anh thận trọng lắng nghe nhưng cô không thật sự hiểu lắm, người phụ nữ giống như cô là thế nào. Trong đầu cô hiện ra hàng trăm giả thuyết có thể, trừ bỏ ngoại hình gợi cảm, cô thật sự chưa thể hiện gì nhiều trước mặt Gia Bảo nói chi là đến Vincent.
- Ayla này, cô có biết không? Chủ tịch là một người rất đặc biệt. - Trương Gia Bảo nói, nụ cười nửa miệng của hắn hiện lên, đôi mắt hắn ánh lên sự mờ ám.
Nguyệt Anh gật đầu, nhưng không vì câu nói đó mà buông lỏng. Cô ý thức được rằng không phải tự nhiên bọn họ lại có thể trở thành một tổ chức tội phạm hàng đầu mà cảnh sát không thể động vào. Đến ngay cả gã được cho rằng có thể dùng phụ nữ để đối phó như Trương Gia Bảo cũng chẳng hề đơn giản. Mọi nước đi của cô sau này đều như trên tảng băng mỏng, chỉ cần sơ sẩy, mạng sống của cô sẽ tan biến.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, Vincent bước vào. Không khác mấy hình ảnh trước đó cô đã xem, thậm chí ông ấy còn cao lớn hơn cô tưởng tượng và cả ánh mắt sắc bén như dao cũng đáng sợ hơn nhiều khi gặp ở ngoài. Ở ông ta toát lên vẻ uy nghiêm của một vị vua.
Nguyệt Anh không thể không chú ý đến từng động tác của ông khi ông bước vào, từng bước từng bước chân đều rất vững vàng, nhịp nhàng với từng đợt gió lạnh rợn lên sau gáy óc cô.
Nguyệt Anh cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn khi Vincent tiến lại gần, đôi mắt ông dừng lại ở cô trong giây lát, rồi quay sang Trương Gia Bảo.
- Tôi đã nói tôi không cần thêm phụ nữ rồi mà. - Giọng ông trầm ấm nhưng lại mang sức nặng như một lệnh truyền.
Nguyệt Anh ngẩng mặt lên, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Vincent nhìn xuống, cô tưởng rằng tim mình đã có một giây ngừng đập.
Trương Gia Bảo nhanh chóng giới thiệu, Nguyệt Anh tách ra khỏi ánh nhìn lạnh người của Vincent trước khi tim mình thật sự ngừng đập.
Tuy vậy, Nguyệt Anh cảm thấy ánh nhìn của Vincent vẫn chưa rời khỏi cô. Có điều gì đó trong ánh mắt ông, cô không giải thích được. Có lẽ họ giống nhau, đều là những kẻ che giấu cảm xúc rất tốt. Nhưng so với Vincent mà nói, Nguyệt Anh chỉ như một bài toán nâng cao lớp 1, còn ông ta đã ở trình độ của vật lý học lượng tử.
Lúc này Nguyệt Anh thật sự hiểu được sâu sắc việc mình hoàn toàn chẳng phải con át chủ bài gì cả, đối diện với Vincent, cô không khác gì một con tốt thí.
Vincent có một thoáng trầm ngâm, ngoại hình cô gái này có chút gì đó làm ông nhớ về người vợ đầu tiên. Tuy nhiên, đó không phải lý do để ông phải để mắt đến cô ta. Không như Trương Gia Bảo, ông ta thật sự không có nhu cầu bao nuôi nhân tình.
- Anh Vincent, đều là đàn ông nên em hiểu nhu cầu của anh mà. Dù sao thì ả kia cũng-…
- Cẩn thận lời nói của cậu. - Vincent ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng, mang theo một chút đe dọa. Đôi mắt đen thẳm của ông ta thoáng lóe lên sự sắc bén, khiến Trương Gia Bảo chột dạ ngay lập tức. Hắn cười gượng, cố gắng che đậy sự lúng túng trước ông trùm quyền lực.
- Dạ, em xin lỗi. Chỉ là... - Trương Gia Bảo cố gắng hạ giọng hơn nữa, ông ta nhỏ giọng cố tình nhấn nhá khơi gợi trọng điểm - Anh không thấy cô ta giống một ai đó sao?
Nguyệt Anh từ đầu đến giờ không nói một lời, cô thấy mình hiện tại không khác gì một món hàng. Trương Gia Bảo tìm mọi cách để bán cô cho Vincent, còn cô, một món hàng thì không có quyền lên tiếng.
Vincent lại thoáng lướt mắt sang cô nhưng có vẻ ông ta cũng không quá để tâm đến lời nói của Gia Bảo.
- Giống thì để làm gì chứ? - Vincent nhếch môi cười nhẹ, vẫn giữ nguyên vẻ uy nghiêm của mình. - Cũng không phải là bà ấy.
Câu cuối Vincent nhỏ giọng lại đến mức gần như tự nói cho chính mình.
Trương Gia Bảo định mở miệng trả lời, nhưng ngay lúc đó, một loạt âm thanh lạ vang lên từ ngoài cửa. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng căng thẳng, rồi những tiếng động mạnh hơn vang lên, khiến Nguyệt Anh giật mình.
- Có chuyện gì vậy? - Vincent hỏi, ánh mắt sắc như dao nhìn quanh, cơ bắp dưới lớp áo vest của ông căng lên quắc mắt nhìn một Trương Gia Bảo cũng ngơ ngác không rõ tình hình.
Loạt tiếng súng vang lên liền sau đó là những tiếng hét thất thanh. Vincent không chần chừ đẩy Trương Gia Bảo lại gần Nguyệt Anh, bất kể sự hỗn loạn ngoài kia, giọng nói trầm khàn của ông vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Cậu đưa cô ta đến chỗ an toàn đi, ở đây có thằng Phong sẽ lo liệu.
Trong một tích tắc, ở góc nhìn mà Vincent không thể thấy, cô nhận được cái nháy mắt đầy ám hiệu mà Trương Gia Bảo dành cho cô.
Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở mạnh và nhóm người mặc đồng phục nhân viên ập vào, không phải để phục vụ bữa ăn mà là súng đạn.
Dù chẳng kịp hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cô biết đây chính là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Nguyệt Anh khẽ cắn môi, tim cô đập dồn dập.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lao về phía Vincent, như thể không chút sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ ngoài yếu đuối. Những tiếng súng vang lên dữ dội và cô đưa lưng mình nhanh chóng che chắn cho Vincent. Viên đạn sượt qua bả vai Nguyệt Anh, cô ngã nhào nằm trên người Vincent.
Sự bình tĩnh vốn có của Vincent bỗng chốc sụp đổ theo cú ngã của cô gái ông vừa gặp. Cảm giác được ai đó vừa cứu mạng mình là điều ông đã không trải qua trong thời gian dài. Ông cúi xuống nhìn Nguyệt Anh, dòng máu nóng bắt đầu chảy ròng trên cánh tay cô, hai bàn tay nhỏ yếu ớt vịn chặt vào vai ông run rẩy, nhưng gương mặt cô bình tĩnh đến lạnh lùng.
- Ông không sao chứ? - Giọng Nguyệt Anh thoảng nhẹ, nhưng vẫn cố ý để lộ ra vẻ run rẩy một cách tự nhiên.
Điều gì khiến một cô gái trẻ có thể liều mạng như vậy và dù cơ thể vẫn đang yếu ớt run rẩy đó, nhưng ánh mắt không gợn chút sóng đã thật sự thu hút sự chú ý của Vincent.
- Cô tên gì? - Một tiếng đoàng vang lên từ phía sau, Trương Gia Bảo nhanh chóng thủ tiêu một tên sát thủ.
- Ayla... em tên Ayla. - Cô đáp, không một chút giật mình bởi những tiếng nổ đùng đoàng sau đó.
- Ông chủ, em xin lỗi...
Nguyệt Anh ngước nhìn lên người vệ sĩ vừa xử lý đám sát thủ kia, cô từng thấy qua anh ta rồi, đó là Thanh Phong.
- Đừng gϊếŧ tụi nó, tôi muốn biết ai là người đứng đằng-...
Một tiếng đoàng khác lại vang lên, ánh mắt tất cả đổ dồn về tên sát thủ đang cố tự sát. Cánh tay cầm súng của hắn bị một bàn tay rắn chắc khác giữ chặt và đẩy ra khỏi quỹ đạo ban đầu.
- Nghe không rõ à? Ông chủ tụi tao chưa cho mày chết. - So với những người mặc vest ở đây, kẻ này trông đường phố hơn, nói đúng hơn là trông rất giống những tên du đãng đầu đường xó chợ khác.
- Đưa cô ta đến bệnh viện băng bó đi - Vincent nói với Trương Gia Bảo, rồi ông cũng nhanh chóng đứng dậy lấy lại vẻ uy nghiêm, tiếp tục phân phó cho Thanh Phong - Còn cậu điều tra cho rõ ai đứng sau vụ này.
Nói rồi Vincent chuẩn bị rời đi, nhưng ông bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng liếc qua tên nhóc du côn vừa nãy khiến hắn không rét mà run.
- Cậu tên gì?
- D-dạ... em tên Vũ. Anh Vũ.
- Thằng này khá, thưởng cho nó đi. - Vincent nói với Thanh Phong rồi đi cùng Gia Bảo dắt Nguyệt Anh rời đi.