Thiên Vũ đứng trước cửa hộp đêm Lunara, ánh sáng đèn neon mờ ảo hắt lên tấm biển mang biểu tượng trăng khuyết, nơi thường diễn ra những bữa tiệc xa hoa và đầy đam mê trụy lạc. Nhưng hôm nay, không khí náo nhiệt ấy dường như không thể xua tan được bóng tối đang bao trùm phía sau hộp đêm.
Xe cảnh sát đậu đầy con hẻm nhỏ. Ánh đèn xanh đỏ chớp nháy chiếu lên những bức tường cũ kỹ, càng làm nổi bật sự u ám. Hiện trường vụ án bị phong tỏa bởi dải băng màu vàng. Mùi máu tanh vẫn còn lảng vảng trong không khí.
Danh tính của nạn nhân đã được xác định: Thomas Ng – ông trùm buôn ma túy.
Thiên Vũ cúi người xuống, đôi mắt sắc bén của anh rà soát từng chi tiết nhỏ trên thi thể. Thomas đã chết khoảng hai tiếng trước khi được phát hiện. Da nạn nhân vẫn còn chút ấm áp, nhưng các dấu hiệu khác, bao gồm hiện tượng co cứng, cho thấy thời gian tử vong khá chính xác, và có vẻ như đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.
Người đầu tiên phát hiện ra xác của Thomas là một nhân viên phục vụ của hộp đêm. Trong trạng thái hoảng loạn, anh ta đã báo cáo vụ việc ngay lập tức cho quản lý, nhưng vì tiếng hét của anh ta đã đánh động người đi đường xung quanh nên họ đã báo cảnh sát.
- Nguyên nhân tử vong là gì? – Thiên Vũ hỏi khi đến gần nhân viên pháp y.
- Nạn nhân đã chết trước khi bị đập vào đầu.– Người pháp y trả lời, mắt không rời khỏi thi thể. – Có vẻ như hắn đã bị hạ độc hoặc ngạt thở trước khi bị đánh. Chúng tôi đang lấy mẫu máu để kiểm tra chất độc.
Thiên Vũ nhíu mày. Vụ này không hề đơn giản. Một cú đập mạnh vào đầu sau khi nạn nhân đã chết – điều đó cho thấy hung thủ muốn đánh lạc hướng điều tra.
- Có tìm thấy hung khí không? – Thiên Vũ hỏi.
- Một thanh sắt, được tìm thấy ngay cạnh nạn nhân. Nhưng không có dấu vân tay.
- Không có dấu vân tay sao? – Thiên Vũ lập tức cảnh giác. Một kẻ đủ cẩn trọng để không để lại dấu vết trên hung khí. – Đã kiểm tra CCTV khu vực chưa?
- Báo cáo sếp, chúng tôi không tìm thấy ví của nạn nhân – một viên cảnh sát khác đến nói. – Có thể đây là gϊếŧ người cướp của.
Thiên Vũ nhìn vào thi thể của Thomas và lắc đầu.
- Chiếc nhẫn ruby đắt giá vẫn còn trên tay nạn nhân, đồng hồ hàng hiệu cũng không bị lấy đi. Nếu mục tiêu là cướp của, những món đồ này đã không còn.
Anh quay sang quan sát xung quanh. Hiện trường quá sạch sẽ, không hề có dấu hiệu vật lộn hay một kẻ gϊếŧ người nóng giận. Mọi thứ đều cho thấy sự tính toán kỹ lưỡng. Thomas là một ông trùm buôn ma túy, trong diện theo dõi của cảnh sát, nhưng Thiên Vũ biết người thực sự có động cơ sẽ không đơn thuần chỉ là kẻ vô danh.
Một nhân viên kỹ thuật tiến đến báo cáo.
- CCTV của khu vực này đã hỏng từ ba ngày trước – anh ta nói. – Chúng tôi đã liên hệ với quản lý để xem CCTV của hộp đêm, nhưng anh ta nói cần có sự đồng ý của bà chủ.
- Đây là tình cờ sao? – Thiên Vũ trầm ngâm.
Một vài người dân xung quanh khu vực đang tụ tập, nhìn với ánh mắt tò mò và lo lắng. Thiên Vũ không vội kết luận điều gì, nhưng anh tin rằng vụ án này đã được lên kế hoạch từ trước. Không có dấu vân tay, CCTV bị hỏng, và thi thể của Thomas bị vứt đi một cách cẩu thả – tất cả đều có vẻ như là một vụ án bộc phát, nhưng lại có quá nhiều chi tiết chỉ ra sự tinh vi trong cách hung thủ hành động. Tên hung thủ này cẩn thận một cách đầy mâu thuẫn.
Đúng lúc đó, một nhân viên kỹ thuật khác tiếp cận Thiên Vũ, cầm trong tay một thiết bị lạ.
- Báo cáo sếp, chúng tôi đã thu thập được một manh mối khác – anh ta nói. – Chiếc xe hơi đậu ở đầu con hẻm đã được trang bị hộp đen. Sếp xem thử!
Thiên Vũ nhíu mày, tập trung vào chi tiết mới.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh Thomas đã bước đến con hẻm phía sau hộp đêm cùng với một người phụ nữ không rõ danh tính. Cả hai bước vào con hẻm, nhưng sau đó không thấy ai quay trở ra.
- Có vẻ như cô ta đã rời khỏi bằng con đường khác – Thiên Vũ nói, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa sau của hộp đêm.
Anh nhanh chóng ra lệnh phong tỏa toàn bộ khu vực và yêu cầu lấy lời khai của tất cả những người trong hộp đêm, tạm giữ các cô gái có dáng người giống như người phụ nữ đã bị hộp đen ghi lại.
- Thưa sếp, tôi nghĩ muốn phong tỏa thì vẫn phải hỏi qua ý kiến của tôi chứ nhỉ?
Một giọng nữ ngọt ngào nhưng đầy quyền lực vang lên. Nguyệt Anh xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo, theo sau là bốn vệ sĩ và vài nhân viên. Cô bước đi tự tin, nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi khi nhìn đám cảnh sát đang bận rộn.
- Thưa cô, có một vụ án mạng xảy ra ngay sau club của cô, tôi yêu cầu cô phải hợp tác điều tra.
Nguyệt Anh khẽ nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.
- Tôi không ngại hợp tác, nhưng làm phiền đến khách hàng thì không tốt chút nào. Hơn nữa, hộp đêm của tôi hoàn toàn hợp pháp, anh đâu thể nói phong tỏa là phong tỏa.
Thiên Vũ nhếch miệng cười, hay cho câu "không làm gì phạm pháp". Thử hỏi bất kỳ người dân nào ở thành phố S này xem, ai mà không biết Eclipse là một tập đoàn tội phạm chứ?
Nếu bây giờ không phong tỏa khu vực thì rất có thể đầu mối duy nhất sẽ bỏ trốn. Nhưng anh cũng không dám làm bừa, vì biết rõ người phụ nữ trước mặt - đó là Ayla - người tình nổi tiếng của Vincent. Không phải vì anh sợ quyền lực của cô ta, nhưng nếu động vào thì anh cũng sẽ phải rước về không ít phiền phức.
- Được thôi! – Thiên Vũ đáp sau một thoáng cân nhắc. – Nhưng tôi sẽ trở lại với lệnh điều tra đầy đủ. Đến lúc đó, hy vọng quý cô Ayla đây sẽ hợp tác.
Trong khi đó, giữa phòng khách trong một căn hộ cao cấp ở phía bên kia thành phố, Vincent đã nhận được tin tức về cái chết của Thomas Ng.
Ông ngồi yên lặng, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ lo lắng nhưng không bất ngờ. Đối với cảnh sát, đây là vụ án mạng có nhiều điểm nghi vấn, nhưng đối với một ông trùm, việc một tay đầu sỏ chết trên địa bàn của mình đồng nghĩa với một lời khiêu chiến.
Vincent gõ nhẹ lên bàn, rồi quay sang Thanh Phong.
- Cho người điều tra đi, phải tìm ra hung thủ trước cảnh sát, bằng mọi giá.
Thanh Phong không nói, chỉ gật đầu nhận nhiệm vụ. Trước khi anh bước ra khỏi cửa, Vincent bỗng dặn thêm:
- Cậu nhắn cho nó đi, có lẽ sẽ lấy được nhiều manh mối từ đám cớm.
Một thoáng ngạc nhiên hiện trong ánh mắt của Thanh Phong, rồi nhanh chóng tiêu biến. Đã lâu rồi Vincent không nhắc đến người này.
- Vẫn phương thức liên lạc cũ ạ?
- Không, giờ vị trí của nó khác trước rồi. Hãy hỏi nó tối nay có về nhà ăn cơm không, nó sẽ cung cấp thông tin cho cậu.
[Cô có đơn hàng 0đ, tôi để ở chỗ cũ]
Đêm đó, Nguyệt Anh nhận được ám hiệu của Minh Hoàng, yêu cầu gặp ở chỗ cũ. Cô nhìn vào điện thoại, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng xen lẫn toan tính.