Ánh Mặt Trời Của Vân Quốc

Chương 17

Hai nước hòa thân với nhau hết sức long trọng.

Trong thời gian đó đã bắt được nhiều gian tế gây rối ở Lệ Quốc.

Vào ngày hòa thân, Tiêu Cảnh An đã đích thân đến tiễn ta.

Huynh ấy nói: "Ta đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, ta không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa khi thấy muội ch.ế.t trước mặt ta, Nguyên Nguyên, nếu lần này muội đúng, ta sẽ lựa chọn buông tay."

Khi huynh ấy nói vậy, đôi mắt huynh ấy vô hồn và dường như huynh ấy đã già đi mười tuổi ngay lập tức.

Chàng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, cầm kẹo hồ lô và bánh hoa đào dỗ dành ta: “Nếu muội ăn cây kẹo này của ta, khi lớn lên Nguyên Nguyên sẽ là Thái tử phi của Cảnh An ca ca, không được phép nuốt lời."

Sương mù trong mắt huynh ấy đỏ lên: "Nguyên Nguyên, nếu kiếp trước ta không thông minh như vậy, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ lần nữa."

"Có lẽ."

Ta đáp lại.

Ai biết?

Thế sự giống như một ván cờ, tất cả chúng ta đều chỉ là những quân cờ mà thôi.

Ta nhìn lên phía chân trời.

Mặt trời ở Vân quốc ấm áp và dễ chịu.

Nhưng ta sẽ rời đi.

Hãy để nó bảo vệ Tiêu Cảnh An và người dân Đại Vân thay ta.

“Cảnh An ca ca, huynh nhớ tưới nước cho hoa lan trong phủ tướng quân.”

Ta mỉm cười nhẹ với huynh ấy

Hoa lan, thanh lịch.

Ta có vẻ lại thích nó rồi.

“Muội thật sự không hối hận sao?” Quân Dự đích thân tới đón tân nương.

Nàng ta mặc một bộ triều phục màu vàng sáng, trông rất nghiêm trang mà ta chưa từng thấy.

“Vậy muội có hối hận không?” Ta ngẩng đầu nhìn về phía không xa, người mặc triều phục màu tím,người từng bị mạo danh,Tống Tử Lan hỏi.

Tống thị là đại tộc thế gia đứng đầu tại Sở quốc.

Một nữ đế cải trang thành nam nhi, một công tử thế gia đại tộc.

Quân Dự nhìn theo ánh mắt của ta, liếc nhìn Tống Tử Lan rồi dừng lại.

Nàng nói: “Ta đã hối hận nhưng bây giờ ta không hối hận nữa.

Ta cũng mỉm cười.

“Vậy thì ta cũng không hối hận.”

Khi vào địa phận Sở quốc, Quân Dự nói rằng sẽ mặc trang phục Sở quốc của bọn họ.

Khi tỳ nữ mang nó lên, ta run lên vì ngạc nhiên.

Đó không phải là trang phục của Hoàng hậu Sở quốc mà là một bộ triều phục màu tím.

Triều phục được thêu hình rồng ba móng.

"Đây là?"

“Triều phục nữ quan được thiết kế riêng cho ngươi, ngươi có thích không?”

"Nữ quan?" Ta mở to mắt, không phải là hoàng hậu sao?

Người đàn ông mỉm cười, rồi nhìn người đàn ông ch.ết lặng từ xa.

"Tạ Cảnh Nguyên, ta cảm thấy ngươi nói không sai, xiềng xích trói buộc nữ tử phải do chính nữ tử tự tháo gỡ, chứ không phải ẩn núp ở sau lưng nam nhân mà tính toán”.

“Ngươi là con tin uy hϊếp Tiêu Cảnh An, ta không thể thả ngươi đi, nhưng ta cũng không muốn nhốt ngươi vào hậu cung.”

“Ngươi sẽ là nữ quan đầu tiên của Sở quốc ta, sau này còn có nữ quan thứ hai, thứ ba.

…”

"Ta muốn nữ tử Sở quốc ta có thể quang minh chính đại đọc sách và tập viết."

"Hãy cho họ biết rằng nữ tử không bao giờ lệ thuộc vào nam tử, nữ tử cũng có thể sống một cuộc sống tuyệt vời".