Trở về Cung Vị Ương.
Bao nhiêu năm qua, cung điện này trông vẫn như vậy.
Bất kể hoàng hậu nào đã từng sống ở đó.
Có vẻ như cung điện chưa bao giờ thay đổi.
Người trong cung mang đồ ăn ngon đến cho ta, nhưng ta cũng không dám ngước mắt nhìn.
Huynh ấy đã giam cầm ta.
Ta đe dọa huynh ấy bằng cách tuyệt thực.
Cuối cùng cũng gặp được huynh ấy vào ngày thứ ba.
Chàng thiếu niên của ta vẫn khôi ngô tuấn tú.
Không biết từ khi nào toàn thân ta đã nhuốm đầy thăng trầm của cuộc đời.
Đôi mắt huynh ấy bầm tím, và huynh ấy nhìn ta.
"Nguyên Nguyên, ta nên làm gì với muội đây?"
“Cảnh An ca ca.” Ta kéo đôi môi khô đến bong tróc của mình, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cùng ta đi tới cung thành ngắm cảnh một chút."
Khi còn trẻ, thổi gió trước cổng thành là điều bọn ta thích nhất, nhìn những con người tầm thường và trò chuyện về những câu chuyện khắp nơi.
“Huynh nhìn xem, Cảnh An ca ca, ở đây có rất nhiều người, tất cả đều bận rộn.”Ta chỉ vào những tiểu thương trong quầy hàng và nhỏ giọng nói.
“Không phải họ không có tình yêu, họ chỉ đơn thuần sống tốt và đã cạn kiệt sức lực mà thôi”.
"Tình yêu là một thứ xa xỉ đối với họ."
Vào mùa hè, ngày càng nóng bức.
Đôi mắt của Tiêu Cảnh An nóng hơn cả mặt trời trên bầu trời.
"Cảnh An ca ca, huynh có biết không? Nếu chúng ta thua, ngay cả việc sống một cuộc sống tốt cũng là một điều xa xỉ với họ."
Sau khi văn thư liên minh được ký kết, Tiêu Cảnh An cuối cùng cũng thả ta ra khỏi cung.
Phụ thân và đường huynh đã ra chiến trường.
Chính A đệ đã đến đón ta.
Người đàn ông nhỏ bé từng phù phiếm và ngỗ ngược, nhưng không hiểu tại sao bỗng chốc lớn lên, trở nên khiêm tốn và nho nhã.
Đệ ấy cầm một chiếc ô bằng xương che cho ta.
“A tỷ, chúng ta về nhà thôi.”
Ta mỉm cười với đệ ấy, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu đệ ấy, đệ ấy thực sự đã trưởng thành rồi, khi chạm vào đầu ta còn phải ngước lên.
Đệ ấy nghiêng đầu hỏi ta.
"A tỷ, A Lăng có điều không hiểu, tại sao ngay từ đầu tỷ lại để đệ bắn một mũi tên lạnh vào tỷ? mũi tên đó, nếu cha không cứu tỷ thì tỷ sẽ ch.ết."
Giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên khiến ta khựng lại, chiếc ô xương tạo nên một bóng đổ lên trán ta.
"Không, ta tin phụ thân vì phụ thân là một người cha tốt."
Một vị tướng quân trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng cũng là một kẻ sát nhân.
Ta cần mũi tên này để buông ra.
Để bảo vệ đất nước của mình mà không màng gánh nặng.
"Ta nhìn thấy mẫu thân của ta ở ngoài thành cưỡi ngựa cùng Thái hậu. A tỷ, có phải mẫu thân ta sẽ không bao giờ quay lại nữa không?"
A đệ hỏi với giọng trầm.
“Vậy sao?” Ta cười: “Vậy chắc đệ nhận nhầm người rồi, mẫu thân ta đã ch.ết rồi.”