Tiêu Cảnh An đã đứng rất lâu ở biên giới Vân Sở.
Nhìn Tạ Cảnh Nguyên lên xe ngựa, từ gần đến xa.
Chàng ấy biết quốc chủ của Sở quốc là một nữ tử.
Nhưng chàng ấy cũng biết rằng kiếp này chàng vẫn bỏ lỡ nàng một lần nữa.
Nàng nói với chàng: "Đã hai kiếp, Cảnh An ca ca, ta từ lâu đã hiểu ra tình yêu rồi."
Nàng nói: "Cảnh An ca ca, chúng ta từ nhỏ đã được hưởng sự vinh hoa, ăn sung mặc sướиɠ,nhung lụa thêu hoa. Nhưng ai cũng phải trả giá cho những gì mình nhận được."
"Để được hưởng danh tướng quân, cha ta phải hy sinh mạng sống và máu của mình để chiến đấu trên chiến trường."
“Chúng ta, những con cháu của nhà danh giá, điều duy nhất chúng ta có thể hy sinh là tình cảm nam nữ mà thôi”.
Khi nói lời này, nàng bình tĩnh và điềm tĩnh như một vị tướng trên chiến trường.
Chàng ấy đã choáng váng một lúc.
Chàng vẫn còn nhớ kiếp trước khi bọn họ thành thân, nàng vẫn còn là một thiếu nữ yêu kiều.
Xinh đẹp quyến rũ, với đôi mắt đẹp long lanh, dịu dàng gọi chàng là phu quân.
Họ cùng nhau nâng chén rượu giao bôi, chàng trai trẻ vội vàng bế ái thê của mình lên giường.
Ở cái tuổi trẻ trung tràn đầy nhiệt huyệt, chàng đã nhiều lần quấn lấy nàng, nàng vừa trách vừa bực hỏi chàng: “Phu quân, nếu sau này rời xa thϊếp, chàng định thế nào?”
"Bệ hạ, ngươi trở về đi." Vĩnh Thuận thấp giọng nhắc nhở.
Tiêu Cảnh An từ xa nhìn chiếc xe ngựa đã biến mất từ lâu.
Đôi mắt chàng đỏ hoe, lẩm bẩm: "Đúng vậy, Nguyên Nguyên, nếu rời xa muội thì ta phải làm sao?"
Bọn họ đều nói rằng ở Vân Quốc từng có một nữ tử truyền kỳ.
Thu hút được sự ngưỡng mộ của hai vị quân chủ Vân và Sở trong nhiều năm.
Quốc chủ Sở quốc vì nàng mà bỏ trống sáu cung điện, hoàng thúc vì nàng mà không lập phi trong nhiều năm.
Mẫu thân nói rằng nàng từng là hôn thê của hoàng thúc.
Thúc thúc đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, khi nàng đi từ hôn, nàng vẫn ở đó xem vở kịch.
Ta hỏi tiểu thúc, người nghiêm mặt nói: “Tiểu quỷ nghịch ngợm, đừng nói lung tung, cẩn thận hoàng thúc sẽ đánh con đấy.”
Ta cười toe toét không tin nổi, hoàng thúc là người đối xử với ta rất tốt.
Ta chạy vào ngự thư phòng của người chơi, người cũng không bao giờ mắng ta.
Ta vô tình di chuyển một chiếc bình hoa, phát hiện ra bí mật trong phòng tối.
Trong phòng bí mật cao vài trăm thước chứa đầy những bức tranh với nhều màu sắc khác nhau.
Có hơn hai trăm bức tranh, tất cả đều vẽ cùng một nữ tử.
Hoặc tức giận hoặc kỳ lạ, cười hoặc khó chịu.
Nữ tử trong tranh đẹp như tiên nữ.
Mỗi bức tranh đều có một dòng lạc khoản, bằng hai ký tự là "Nguyên Nguyên".
Ta chợt nhớ ra rằng nữ tử truyền kỳ hình như tên là Tạ Cảnh Nguyên.
Hóa ra những gì họ nói là sự thật.
Vào năm thứ bảy dưới triều đại của Hoàng đế Hà Nguyên, hoàng thúc đưa ta đến Giang Nam để tuần du.
Tiểu thúc nói muốn cho hoàng thúc xem một thứ, từ xa nhìn thấy hắn dẫn người tới.
Đó là một nữ tử mặc một chiếc váy thêu hoa màu xanh lam.
Hoàng thúc đột nhiên nhìn thẳng.
Tiểu thúc và ta nhìn nhau đầy tự hào.
Nhưng rất nhanh, hoàng thúc dời ánh mắt, bình tĩnh yêu cầu tiểu thúc mang nữ nhân này đi.
Sau khi họ rời đi, ta nhìn hoàng thúc một cách kỳ lạ.
"Hoàng thúc, người phụ nữ đó không phải giống với người phụ nữ trong tranh của người sao? Tại sao lại để nàng ta đi?"
Cờ tung bay trong gió, gió lay động, trí tò mò của ta cũng vậy.
Hoàng thúc liếc nhìn bóng người đang rời đi và mỉm cười.
"Cho dù có trông giống hay giống đến đâu thì cuối cùng cũng không phải là nàng."
"Ta không muốn ai ngoại trừ nàng."
“Nàng luôn có thể quay lại, nhưng bây giờ nàng không muốn quay lại."
"Diễn nhi, trong lòng của nàng đều dành cho bách tính, trong lòng ta đều dành cho nàng ấy."
Ở Sở Quốc đã xảy ra một đại sự chấn động trời đất.
Hoàng đế bệ hạ kính mến của chúng ta đã nói rằng nàng thực sự là một nữ tử.
Đây là điều không thể tin được cách đây mười năm.
Nhưng bây giờ, bọn ta chỉ nói chuyện phiếm thôi.
Nữ tử có thể làm quan, Sở quốc chúng ta đã làm việc này nhiều năm rồi.
Ta nhớ nữ quan đầu tiên là người Vân Quốc.
Nàng không chỉ mang đến một bản giao kèo liên minh, hòa bình mà còn mang lại quyền học tập cho nữ tử.
Khi lần đầu tiên yêu cầu nữ tử đọc sách, tất cả bọn ta đều nghĩ điều đó thật vớ vẩn.
Thậm chí, nữ quan đó còn nhiều lần bị đại tộc thế gia phái người đi ám sát.
Nhưng sau đó, thực sự đã để cho nàng và bệ hạ ban hành luật lệnh để nữ tử đọc sách.
Họ nói rằng sau khi mỗi nữ tử thuộc lòng một cuốn sách, có thể đến nha môn để nhận tiền.
Làm sao ta có thể bỏ lỡ một điều tuyệt vời như vậy?
Nhà ta nghiến răng cắn chặt, mua một lúc năm cuốn, ta và huynh ấy đều thuộc lòng mỗi ngày.
Lúc đầu chỉ là để đối phó, nhưng về sau, ta nhận thấy mình càng ngày càng bị cuốn hút bởi sách.
Ta biết rằng nếu không có đất nước thì không có nhà.
Biết cách cư xử hợp lý và cởi mở.
Ta cũng kiếm tiền bằng cách đọc sách.
Một chiếc ví thêu thơ có giá trị hơn nhiều so với một chiếc ví trần.
Vô tình, trở thành một tiểu phú bà.
Còn nữ hoàng đế thì sao?
Những thế gia đó đã được Bệ hạ sắp xếp.
Thậm chí không dám xì hơi.
Trán.
Thật thô tục.
Có lẽ thậm chí không thể thở được.
Bọn ta, những kẻ bần dân, sẽ ủng hộ Bệ hạ mãi mãi.
Suy cho cùng, ở Sở quốc bọn ta, nữ tử có thể gánh được nửa bầu trời.
(Hết)