Tiếng chuông vào lớp vang lên kịp lúc, người mà Khúc Tiểu Khê xem như mãnh thú hung dữ là Hoắc Minh đành buồn bực lấy sách vở ra. Không may là, tiết học này lại là tiết chữa bài kiểm tra giữa kỳ.
Việc này chẳng liên quan gì đến Khúc Tiểu Khê, cậu thấy Hoắc Minh không còn định dọa mình nữa thì chậm rãi từ góc tường rời ra, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Hai chú chim sẻ nhỏ đang đứng trên cành cây đã bay đi mất rồi.
Giáo viên dạy Toán của lớp 10-1 là một thầy giáo già, ông không muốn nể mặt học sinh mà chỉ muốn cảnh tỉnh những đứa đang tuổi "ăn chưa no lo chưa tới" của lớp 10. Thầy dùng thước tam giác gõ vào bục giảng, gọi lần lượt tên học sinh theo thứ tự điểm số từ cao đến thấp. Phải rất lâu, mới gọi tới Hoắc Minh.
Người bên cạnh đứng dậy, chiếc ghế cọ xát với mặt đất phát ra tiếng "két".
Khúc Tiểu Khê ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Minh dưới ánh mắt nguy hiểm của giáo viên Toán cầm về một tờ bài làm đầy dấu gạch đỏ.
Phát xong hai tờ bài làm cuối cùng, thầy gõ lên bảng trắng và bắt đầu giảng bài. Nhưng trước khi giảng, thầy còn không quên nói mỉa vài câu về những học sinh chỉ biết ngủ gật cả ngày không chịu học bài.
Thầy giáo Toán nói: "Cao lớn như vậy, dinh dưỡng đều dồn hết vào chiều cao, sao không dành một chút cho não bộ nữa chứ."
Vì trong nhóm học sinh đứng cuối lớp, chỉ có Hoắc Minh là cao nhất, câu này rõ ràng là đang chửi cậu ấy.
Hoắc Minh: "..."
"Được rồi, năm câu đầu là câu cho điểm, ai không biết thì tan học đến gặp tôi. Bây giờ chúng ta đến câu số sáu..."
Khúc Tiểu Khê không tham gia kỳ thi, dĩ nhiên không có bài kiểm tra, cậu vô thức nhìn sang tờ bài làm của Hoắc Minh. Ừm, câu bốn và câu năm đều sai.
Hoắc Minh lấy ra bài kiểm tra của mình từ một góc trong cặp, nhanh chóng đè lên tờ bài làm đầy dấu gạch đỏ, hiếm khi cảm thấy xấu hổ. Cậu ta đẩy bài kiểm tra về phía giữa hai người và bắt đầu lừa tiểu ngốc tử: "Lần này là do tôi chưa làm tốt, thực ra tôi biết hết mấy bài này."
Khúc Tiểu Khê ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như thủy tinh chớp chớp, không biết là nghe lọt hay chưa.
Hoắc Minh cứng miệng nói: "Tôi thực sự biết làm đấy."
Khúc Tiểu Khê khẽ gật đầu, rồi lại cúi mắt, nhìn vào bài kiểm tra trống trơn không có dấu vết làm bài của Hoắc Minh.
Hoắc Minh: "..."
Cậu cầm bút lên, bắt đầu cúi đầu chép lại công thức trên bảng.
Việc Hoắc Minh thực sự biết làm hay không, đối với Khúc Tiểu Khê không quan trọng. Cậu chỉ cảm thấy mới lạ, giống như lần đầu tiên có người nắm tay cậu, đây cũng là lần đầu tiên có người cùng cậu xem chung một bài kiểm tra.
Đường gấp nếp ở giữa tờ giấy trùng khớp với đường nối giữa hai chiếc bàn ghép lại, mỗi người một nửa, giống như Khúc Tiểu Khê không còn là một kẻ ngốc không có bài kiểm tra. Ngòi bút lướt qua tờ giấy, những ký tự lạ lẫm lấp đầy khoảng trống. Hoắc Minh vô thức vượt qua đường trung tuyến, chạm vào vai Khúc Tiểu Khê.
Hương thơm nhẹ nhàng từ nước giặt quanh quẩn bên mũi, ánh mắt Khúc Tiểu Khê dừng lại ở nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt Hoắc Minh.
Hoắc Minh viết xong một câu, thẳng người đẩy tờ giấy về lại giữa hai người, cậu thấy Khúc Tiểu Khê đang nhìn mình, liền cười hỏi: "Nhìn tôi làm gì? Nhìn bài đi."
Tiểu ngốc tử như một chiếc AI (Người máy trí tuệ nhân tạo) nhỏ trục trặc, luôn phản ứng chậm nửa nhịp. Lời của Hoắc Minh xoay vòng trong đầu cậu một lượt, bộ xử lý mới xuất ra câu trả lời tương ứng.
Khúc Tiểu Khê đẩy tờ giấy nằm giữa hai chiếc bàn về phía Hoắc Minh, nói: "Tôi không hiểu, không xem nữa. Cậu mau viết đi."
"Không hiểu thì không nghe giảng sao?" Thiếu gia Hoắc bắt đầu vô lý, đẩy bài kiểm tra về lại phía Khúc Tiểu Khê, thậm chí đẩy gần hơn, dùng bút chỉ vào tờ giấy, nghiêm trang nói: "Bạn Khúc Tiểu Khê, thầy giáo đang giảng bài này đấy, hãy chăm chú nghe giảng."
AI nhỏ nghiêng đầu, nhìn nốt ruồi lệ xinh đẹp khiến vẻ ngoài của chàng trai ngầu lòi trở nên u buồn hơn. Bộ xử lý của cậu chậm chạp phản ứng.
Rõ ràng bình thường Hoắc Minh cũng chẳng bao giờ nghe giảng.
Nhưng cậu ta đâu có nói sai.
Thầy giáo giảng bài, học sinh phải lắng nghe.