Khi Tiểu Ngốc Tử Không Còn Là Chính Mình

Chương 4


Cuộc sống cấp ba của Khúc Tiểu Khê từ khi có Hoắc Minh dường như trở nên yên bình hơn, bớt đi không ít phiền toái.

Dù vẫn có người tò mò về Khúc Tiểu Khê, hành động thăm dò không hề giảm, nhưng với Hoắc Minh ngồi cạnh, tất cả những ác ý như bị chặn đứng lại. Tiếng ồn ào cũng chỉ cần một câu “biến đi” từ Hoắc Minh là lập tức tan biến.

Khúc Tiểu Khê cứ thế yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những đám mây, cây cối, và thế giới lặng lẽ bên ngoài.

“Có gì hay mà nhìn ngoài đó?” Hoắc Minh ghé lại gần, hơi cúi người, nhìn theo góc của Khúc Tiểu Khê, “Chẳng phải chỉ là cái cây thôi sao, ngày nào cũng nhìn.”

Khúc Tiểu Khê giật mình quay đầu lại, khoảng cách quá gần khiến cậu lùi vội về sau, đập đầu vào cửa sổ, phát ra tiếng “cộp” một cái. Nước mắt sinh lý lập tức trào ra, Khúc Tiểu Khê ôm đầu, cuộn tròn lại như một chú tôm.

“Cậu... cậu không sao chứ?” Hoắc Minh hoảng hốt giơ hai tay lên, nhìn Khúc Tiểu Khê không nhúc nhích, muốn chạm vào nhưng lại không dám, “Cục u sưng lên rồi à? Đừng ôm, để tôi xem nào.”

Khúc Tiểu Khê vẫn không động đậy, cũng không nói gì.

Hoắc Minh như đang làm phép, hai tay vòng quanh cậu hai vòng, rồi cuối cùng cũng sợ thật sự làm cậu nhóc này đau, bèn tìm một góc độ, mạnh tay mở ra hai cánh tay mảnh khảnh.

“Để tôi xem nào, đập trúng đâu rồi?” Mái tóc mềm mại của Khúc Tiểu Khê quấn lấy ngón tay Hoắc Minh, cậu vừa vuốt sau gáy vừa nhíu mày, lúng túng xin lỗi, “Tôi không cố ý dọa cậu đâu... nhưng phản ứng của cậu cũng lớn quá, tôi đâu có ăn cậu…”

Khúc Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh, hàng mi dài bị nước mắt làm ướt dính lại thành từng chùm, đôi mắt trong veo càng tròn hơn, khóe mắt ửng hồng. Có lẽ vì da quá trắng mà chóp mũi của cậu cũng đỏ bừng.

Hoắc Minh khựng lại, bỗng chốc quên mất mình định nói gì.

Khúc Tiểu Khê ngẩng đầu, gáy dựa vào lòng bàn tay Hoắc Minh. Cậu chớp mắt một cái, giọt nước mắt lăn dài, khiến lòng Hoắc Minh cũng run lên theo.

Hỏng rồi.

Hoắc Minh thầm nghĩ.

Làm cậu ấy khóc rồi, phải dỗ sao đây?

Hoắc Minh từ nhỏ đến lớn đều tự cao tự đại, chưa bao giờ phải dỗ dành ai cả.

Cậu thấy Khúc Tiểu Khê định nói gì đó, tim bỗng đập thình thịch, sợ rằng cậu nhóc này sẽ nói câu “cút đi” ngay khi mở miệng.

Vị trí ngồi tốt như thế này, cút đi là chuyện không thể rồi, phải nhanh nghĩ cách dỗ thôi.

“…Chim.”

Hoắc Minh nghe không rõ: “Cái gì?”

Khúc Tiểu Khê vừa đau vừa nghẹn giọng, đôi mắt đỏ hoe nói nghiêm túc: “…Trên cây có chim. Tôi đang ngắm chim. Đáng yêu lắm.”

Chim trên cây có đáng yêu hay không Hoắc Minh không biết.

Nhưng cậu nhóc trước mặt, thật sự rất đáng yêu.

Hoắc Minh vội vàng buông Khúc Tiểu Khê ra, quay mặt đi tự chửi mình có vấn đề.

Cậu ta lại bị một thằng con trai làm tim đập loạn nhịp.

Khúc Tiểu Khê, vẫn ôm đầu vì đau, không hiểu tại sao Hoắc Minh bỗng nhiên đổi sắc thái. Cậu thử đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên tai hắn rồi hỏi lo lắng: “Cậu… bị sốt à?”

Hoắc Minh giật mình, nắm chặt tay Khúc Tiểu Khê: “Không có. Tôi không sao.”

Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nét mặt của Hoắc Minh vẫn hiện lên chút khó chịu. Thấy vậy, Khúc Tiểu Khê vội rụt tay lại, nép mình về phía cửa sổ.

Hoắc Minh: "..."

Dựa theo chuẩn thẩm mỹ bình thường, nhan sắc của Hoắc Minh phải nói là xuất sắc. Mũi cao, môi mỏng, đôi mắt phượng dài hẹp và dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ. Chiều cao 1m83 khiến cậu phần lớn thời gian đều phải cúi xuống khi nhìn người khác. Mỗi khi chơi bóng rổ xong, trở về lớp học, đứng ở chỗ ngồi của mình ngửa đầu uống nước, mùi hormone tuổi trẻ tỏa ra không thể nào che giấu được.

Hoắc Minh chính là kiểu nam sinh "ngầu lòi" mà các nữ sinh cấp ba ưa chuộng nhất.

Dù ngốc nghếch nhưng Khúc Tiểu Khê cũng biết phân biệt đẹp xấu, cậu ấy tất nhiên nhận ra Hoắc Minh có diện mạo nổi bật. Nhưng so với nhan sắc của người khác, cậu lại quan tâm đến môi trường xung quanh mình nhiều hơn, như một con vật nhỏ luôn cảnh giác, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, cậu sẽ đứng yên không nhúc nhích, hy vọng đối phương coi mình như một hòn đá mà bỏ qua.

Khi Hoắc Minh bày ra dáng vẻ lạnh lùng, những bạn học khác đều tránh xa. Khúc Tiểu Khê không tránh được thì chỉ đành nép vào gần cửa sổ, lặng lẽ giảm thiểu sự tồn tại của mình.