Khi Tiểu Ngốc Tử Không Còn Là Chính Mình

Chương 6

Ngòi bút lắc lư trước mắt, Khúc Tiểu Khê như một con vật nhỏ bị thu hút, cúi đầu nhìn từng nét chữ gọn gàng xinh đẹp của Hoắc Minh được viết lên bài kiểm tra.

Thực ra thành tích của Hoắc Minh cũng không quá tệ như thế.

Kết quả tất cả các môn thi giữa kỳ đã có. Cô chủ nhiệm Lý không công khai điểm của từng học sinh mà dán bảng điểm lên phía trước lớp học. Hoắc Minh đặc biệt kéo Khúc Tiểu Khê đến xem xếp hạng top 5 tiếng Anh của mình trong lớp.

Hoắc Minh: “Điểm các môn Toán Lý Hóa chỉ là sự cố thôi mà.”

Khúc Tiểu Khê: “…”

Cậu ấy cũng không mấy bận tâm.

Hoắc Minh cúi đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khúc Tiểu Khê, kéo cậu về chỗ ngồi: “Chờ đấy, lần sau tôi sẽ cho cậu thấy tôi đứng trong top 10 toàn khối.”

Khúc Tiểu Khê: “…Ừ.”

Tiểu ngốc tử vẫn chẳng hiểu chuyện gì, còn Hoắc Minh thì bị điểm Toán Lý Hóa hành hạ suốt ba ngày trời nên ấm ức mãi không nguôi. Cậu ta nhận lấy hộp sữa tươi Khúc Tiểu Khê vừa đưa, cắm ống hút uống và hung hăng hỏi: “Cậu thấy anh Hoắc giỏi tiếng Anh chưa?”

Khúc Tiểu Khê bị nhốt trong góc bàn, ngoan ngoãn mà sợ sệt, nuốt nước bọt rồi vỗ tay: “Giỏi… giỏi thật.”

Hoắc Minh cảm thấy rất thoải mái. Nếu Khúc Tiểu Khê có thể nhìn cậu làm bài tập bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thì có lẽ cậu Hoắc sẽ càng vui hơn nữa.

Nhưng Khúc Tiểu Khê đã phát hiện ra trò chép bừa bài tập của Hoắc Minh, và cậu tìm thấy sở thích mới. Trong khi các học sinh khác đang tranh thủ thời gian tự học để làm bài tập, Khúc Tiểu Khê lại lấy ra bút màu và cuốn sổ vẽ mới, tỉ mỉ tô vẽ.

Trường Trung học Đức Dục có nhiều hoạt động ngoại khóa, và những tiết học như nhạc, mỹ thuật đều không thiếu. Vì có nhiều học sinh năng khiếu, nên trường còn có đội ngũ giáo viên nhạc, mỹ thuật và thể dục rất hùng hậu.

Hai ngày trước, giáo viên mỹ thuật dẫn lớp lên đồi sau trường vẽ tranh phong cảnh. Thầy giáo mỹ thuật trẻ trung, đẹp trai nửa ngồi nửa quỳ bên bảng vẽ của Khúc Tiểu Khê, khen ngợi rằng

cậu có năng khiếu hội họa, còn đặc biệt tặng cậu hộp bút dạ màu 36 màu. Từ đó, Khúc Tiểu Khê say mê dùng màu sắc rực rỡ lấp đầy những trang giấy trắng, đôi khi đến mức Hoắc Minh gọi cũng không nghe thấy.

Hoắc Minh đang viết công thức lên giấy nháp, nhưng tính tới tính lui đều đi vào ngõ cụt. Nhìn sang tiểu ngốc tử đang chăm chú, cậu Hoắc ghé sát lại, dùng bút đen vẽ một đầu heo lên một vòng tròn màu hồng trên trang vẽ.

Khúc Tiểu Khê khựng lại, đặt cây bút xanh xuống, rồi cầm lại bút màu hồng và tô kín vòng tròn, biến nó thành một chú heo.

Hoắc Minh tiếp tục phá rối bức vẽ của Khúc Tiểu Khê: dòng sông biến thành cá voi, bong bóng biến thành báo hoa mai, hoa biến thành sư tử. Bức tranh phong cảnh kỳ ảo giờ trở thành một thế giới động vật huyền diệu.

Khúc Tiểu Khê theo nét bút của Hoắc Minh mà tô màu, đến khi trang giấy nhỏ đã tràn ngập những hình vẽ kỳ lạ.

Một chú cáo nhỏ ngồi ngay ngắn ở góc trắng cuối cùng. Khúc Tiểu Khê dừng tay, cất bút màu, khẽ kéo tay áo Hoắc Minh.

Cậu ta vẫn còn hăng say chờ Khúc Tiểu Khê tô màu cho chú cáo, nên vừa xoay bút vừa quay đầu lại: “Hử?”

Khúc Tiểu Khê chỉ vào vở bài tập của Hoắc Minh, rồi chỉ lên đồng hồ treo tường trong lớp: “Sắp tan học rồi.”

Hoắc Minh: “…”

Cậu họa sĩ nhỏ gập lại cuốn sổ vẽ đầy sắc màu, còn Hoắc Minh cũng đành gấp lại quyển bài tập trống trơn. Xem như mất trắng một tiết tự học, về nhà lại phải chiến đấu với đống bài tập Toán.

Khúc Tiểu Khê dần quen với cuộc sống có bạn cùng bàn. Nếu người bạn đó không chặn cậu ở hành lang bắt gọi là “anh”, hay không thêm đầu động vật vào cuốn sổ vẽ của cậu, thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Cũng vì câu “Giờ học phải nghe giảng” của Hoắc Minh, Khúc Tiểu Khê sau bao năm cuối cùng cũng bắt đầu chú ý nghe giảng. Trừ khi quá buồn ngủ mà không chịu nổi.

Đặc biệt là tiết Toán. Thực sự rất khó để không ngủ.

Hoắc Minh dạy bảo xong tiểu ngốc tử, thì lại đâu vào đấy, cứ đến tiết là ngủ gục.

Theo lý mà nói với tình trạng như thế, Hoắc Minh khó mà lọt vào top 10 toàn lớp.

Quả nhiên, điểm thi cuối kỳ công bố, top 10 không thấy tên Hoắc Minh. Cậu ta đứng ở vị trí thứ 15.