Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 15: "Chăm sóc"

Tim anh thắt chặt lại một nỗi đau tê tái không thể nào diễn tả được bằng lời. Anh nhắm mắt, cố dỗ bản thân vào giấc ngủ, nhưng rồi ký ức về những ngày lạnh nhạt, xem thường vợ mình trước đây lại ùa về.

Tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt với người vợ luôn chọn cách ‘hôn’ anh chứ? Tại sao anh lại nghĩ rằng chỉ cần cống hiến cho công việc, người dưng thật nhiều thì họ sẽ giúp tới anh khi anh gặp khó khăn?

Cuối cùng thì, sau tất cả, khi lâm vào những bước đường cùng, những người mà anh đã cống hiến cho thì đang vội vã đi tìm ai khác để cống hiến tiếp tục cho họ. Người chăm sóc anh vẫn là vợ, vẫn là Trương Thu của ngày giao thừa năm đó, người bên cạnh anh những lúc cô độc và nghi ngờ cuộc đời mình.

Nghĩ tới đây mà lòng thấy xót xót. Người làm anh xót cũng đã làm việc xong, anh thấy vươn vai, và rùng mình một cái mới đứng dậy. Thật khẽ đi tắt đèn phòng và thật khẽ chui vào chăn bên cạnh anh.

Trương Thu luôn giữ khoảng cách với anh từ khi anh bị như thế này. Lâm Thiên Dực đoán có lẽ là cô ấy sợ anh đau nên không muốn nằm gần, vậy nên Thiên Dực vươn tay ra, cố gắng kéo người cô vào gần mình. Trương Thu chưa ngủ, cảm nhận được tay của Thiên Dực đến vai mình, cô thuận người quay vào trong người anh. Gối đầu lên ngực anh và hỏi:

“Hôm nay gặp chuyện khó gì mà lại không ngủ được vây?”

Lâm Thiên Dực bật cười, cho dù có chuyện khó gì đi chăng nữa, Lưu Khắc chắc chắn vẫn sẽ không nói cho anh biết. Nhưng không muốn phá vỡ khoảnh khắc với vợ, anh chỉ đáp:

“Không, không có chuyện gì cả…”

“Sao lại không ngủ được?”

“Không có gì…” Bàn tay của hắn tìm đến chỗ tư mật của Trương Thu, khiến người cô giật mình, suýt chút co rúm lại.

Cô ấy đánh vào ngực anh:

“Đừng… đã như vậy rồi mà còn…”

“Còn làm sao? Chê anh à?”

“Em sợ anh mệt thôi.” Trương Thu vùi mặt vào cổ anh, bàn tay hư hỏng đang chui vào bên trong quần ngủ của cô ấy để chạm đến nơi tư mật nhạy cảm.

“Em chủ động một chút thì anh không mệt. Nếu không thì em cứ đẩy tay anh ra đi. Người đang bệnh tật như anh làm sao đấu lại với sức của em được, thôi thì tùy em sắp xếp.”

Trời ạ, phụ nữ có chồng lâu ngày không làm gì tự dưng bị đυ.ng chạm như vậy làm sao mà chịu nỗi. Cô ấy khó chịu vặn vẹo mình, kẹp tay của anh giữa hai đùi. Lâm Thiên Dực thấy thế thì bật cười:

“Vẫn là thân trai mười hai bến nước, dựa hết vào sức lực của em.”

Trương Thu lại bật cười, chưa lâu thì mày đã nhíu chặt lại, bởi ngón tay của hắn đã chạm vào nơi cần chạm. Biết rõ đường đi lối về nên cứ thế men theo u cốc khít chặt ấy mà vào, nhụy hoa mỏng manh được nâng niu mơn trớn không dứt khiến vài giọt mật chảy ra, như thể dán chặt những ngón tay bên trong ấy mãi.

Cô ấy tìm đường đến môi hắn và hôn lên đôi môi ấy. Bộ ngực sữa áp lên ngực khiến hắn có phần nhức nhối. Mỗi triền môi, lưỡi triền lưỡi.

Đầu ngón tay thúc giục nhanh chậm, cơ thể của Trương Thu nương theo đó mà cự mình di chuyển, bàn tay cô mân mê trên da thịt anh, rồi bấu chặt vào thịt da của người đàn ông để thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Cô hôn lên chóp mũi của Thiên Dực, anh lại hôn lên má cô. Rúc vào người anh một lúc,Trương Thu quay lại chỗ nằm của mình, gối đầu lên vai anh. Hai vợ chồng chìm sâu vào giấc ngủ.