Hôm nay là ngày Trương Thu đưa Lâm Thiên Dực vào bệnh viện để kiểm tra tổng quát một lần nữa để chuẩn bị phẫu thuật vào ngày mốt. Thiên Dực đang ở bên trong cùng bác sĩ và hộ lý, còn Trương Thu ra ngoài để ngồi nghỉ.
Ngó vào điện thoại một chút, đã thấy một tin nhắn đập vào màn hình khá chói mắt.
[Ngọc Sương: Nghe nói cô viết báo hay lắm, viết cho tôi một bài đi.]
[Trương Thu: Tôi không viết về người nổi tiếng, tôi viết về tài chính và văn hóa.]
[Ngọc Sương: Làm báo mà cũng cần phải chia ngành ra nữa à? Viết một bài thôi mà, làm gì khó khăn thế?]
Trương Thu nhìn chồng mình đang chuẩn bị đi ra, cô trả lời đồng ý với Ngọc Sương rồi vào bên trong hỏi thăm bác sĩ về tình hình của chồng cô ấy. Bác sĩ này tên là Phương Việt Trạch, ngoại hình cao ráo, gương mặt sáng sủa đang mỉm cười với cô.
“Anh nhà tốt hơn rồi, cô không cần lo lắng.” Cậu ta nói, đôi mắt ánh lên một tia sáng tri thức lấp lánh.
“Cảm ơn bác sĩ.” Trương Thu đáp. Chưa kịp hỏi thêm một số chuyện thì Lâm Thiên Dực đã gọi.
“Em đi làm đi, anh còn Minh Viễn ở đây.”
“Ừm, em cần phải đi tìm biên tập viên để hỏi việc một chút, em đi trước nhé?”
Lâm Thiên Dực gật đầu, Tô Minh Viễn - hộ tá của chồng Trương Thu cũng khuyến khích cô nên đi, cậu ta sẽ dẫn Lâm Thiên Dực về phòng của mình. Cuối cùng mọi việc cũng được sắp xếp, Trương Thu rời đi. Chỉ còn Lâm Thiên Dực và hộ lý của mình ở lại đó.
Lâm Thiên Dực nhìn bác sĩ Phương Việt Trạch và nói:
“Bác sĩ, anh theo tôi vào phòng riêng của tôi một chút nhé. Tôi có việc cần nhờ.”
Người bác sĩ hơi nhíu mày, nhưng cũng đi theo Thiên Dực vào trong. Không biệt vị cựu Tổng giám đốc này đang toan tính chuyện gì. Chỉ thấy vừa vào bên trong, người hộ lý của anh ta đã lôi ra một cặp táp, móc ra một xấp giấy trong như hợp đồng gì đấy.
“Anh Dực, anh Viễn… đây… là có ý gì?” Việt Trạch lúng tùng lùi lại. Không hiểu vì sao lại có cảm giác không được tốt về chuyện này.
“Tôi muốn nhờ anh giấu kết quả cuộc phẫu thuật này… và nếu có thể, làm giả nó.” Thiên Dực điều khiển xe đẩy của mình cản ngang cửa. “Tôi muốn hợp tác với anh để giấu kết quả buổi phẫu thuật thật sự của mình.”
Hộ lý Minh Viễn lấy ra thêm một xấp tiền mặt, đưa nó ra trước mặt cậu. Lâm Thiên Dực nói tiếp:
“Tôi sẽ trả cho anh số tiền này nếu anh giữ bí mật hộ tôi, cũng sẽ thuê anh làm bác sĩ riêng của tôi với mức lương cao gấp hai lần mức lương ở bệnh viện hiện giờ. Chúng tôi có đội ngũ thuê riêng đang được vận động để giúp anh ca mổ của tôi. Tôi mong anh khôn chê sự trợ giúp nhỏ nhoi ấy.”
Trước đây Phương Việt Trạch chứng kiến việc Lâm Thiên Dực bị nhiều người vào viện dồn ép để chia bớt quyền lực anh đang nắm giữ, hắn đã nghĩ lần này Thiên Dực chắc chắn tiêu rồi. Nào ngờ đến hôm nay, anh vẫn có đủ quyền lực để len lỏi vào được hệ thống bệnh viện, giờ còn muốn bắt ép Việt Trạch làm việc cho mình.
Người đàn ông này, rốt cuộc đang che giấu điều gì?