Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 14: Anh "nhéo", chị "hôn"

Thấy anh vào Trương Thu liền tiến đến đẩy xe anh đến tận giường, đỡ anh nằm lên giường. Cô hôn lên trán anh như người mẹ đang dỗ con ngủ, rồi nói:

“Anh ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”

Thiên Dực nhíu mày:

“Em đừng đối xử với anh như con nít.”

“Em thích vậy.”

“Em đang bắt nạt người tàn tật đấy!”

“Em vẫn thích như vậy đấy!” Trương Thu cười vào gương mặt nhăn nhó của Lâm Thiên Dực. Cảm thấy làm vậy thật tàn ác nhưng không sao, mặt Lâm Thiên Dực nhăn nhó lại đáng yêu lắm.

Anh nhéo lên mũi cô, cô ấy đáp lại bằng cái hôn lên mũi anh. Nhìn bóng lưng mỏng manh của vợ mình đi lại ngồi ở bàn làm việc tự dưng khiến anh ấy nhận ra một điều.

Từ trước tới giờ, anh vẫn luôn là người ‘nhéo’, còn cô vẫn luôn là người ‘hôn’. Cả thanh xuân của Lâm Thiên Dực dành cho công việc và Trương Thu. Khi canh gặp nạn thì công việc dễ dàng trôi tuột đi mất, chỉ còn Trương Thu ở lại với anh.

Phải thừa nhận một điều, hôn nhân trong giới của anh đa phần trên danh lợi. Bởi vậy ít người để ý đến chuyện chung thủy hay không. Ngay cả Thiên Dực dù chưa phản bội vợ mình lần nào thì cũng đôi lần làm nhẹ đi từ chung thủy, vì anh nghĩ vợ anh cũng như bao người ngoài kia, lấy anh vì thuận tiện cho con đường thăng tiến của cô ấy.

Bởi thế, khi hoạn nạn anh cũng biết trước là cô sẽ đòi ly hôn, anh đã tính trước chuyện này mà làm trước một hợp đồng tiền hôn nhân trước khi kết hôn. Nếu cô là người đệ đơn ly hôn với không lý do nào hợp lí, anh chỉ chia cho cô 15% tài sản của mình. Nếu anh là người đệ đơn ly hôn với không lý do hợp lí, anh sẽ là người chia cho cô phân nửa tài sản của mình bao gồm cổ phần và cả các bất động sản. Điều này nhằm hướng đến việc Trương Thu không lợi dụng một tờ giấy kết hôn mà bòn rút tiền của gia đình.

Trương Thu biết điều đó, và gần như cô cũng không cần một giây để suy nghĩ tới nó. Cô gật đầu và đồng ý với hợp đồng anh đưa ra rất nhanh chóng.

Nếu phụ nữ bình thường, điều thông minh nhất họ nên làm là đặt những câu hỏi liên quan đến niềm tin yêu của vợ chồng. Cũng như điều thông minh nhất của một cô gái trẻ có chồng bị liệt nửa người, có được một số cổ phần rồi thì nên li dị cho khỏe người. Vừa có kinh phí làm nền tảng phát triển bản thân, mà cũng vừa có cơ hội yêu được một người lành lặn hơn, không phải đảm nhiệm bất kỳ vai trò chăm sóc cho bệnh nhân nào cả.

Trương Thu thì lại chọn cách ngược lại những người phụ nữ đó. Chọn cách ngốc nhất là đâm đầu đi theo một thằng tật nguyền vô dụng. Để được gì nào? Đối xử như người hầu, công việc gấp hai gấp ba và sống nhờ vào nhà người khác.

Rốt cuộc tình yêu của cô ấy dành cho anh là to bao nhiêu vậy chứ? Vì cớ gì cái tình yêu to lớn ấy vẫn còn tồn tại sau một thời gian dài gánh chịu những trận thờ ơ và đau buồn dai dẳng?