Cô sững người một lát, bọn họ đỗ xe ở ngoài sao? Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu.
Khi Cố Hoài Nhi vừa ngồi vào trong xe, thấy Bắc Hà chuẩn bị rời đi, liền nhanh chóng đề nghị: "Này, anh có thể cởi trói giúp tôi không? Tay tôi đã bị trói rất lâu, bây giờ thật sự rất đau nhức."
Cố Hoài Nhi bày ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt cô ngấn lệ như thể sắp trào ra, bờ môi cong xuống, mếu máo. Mỹ nhân kế! Cô dùng chiêu này, hắn chắc chắn sẽ dính bẫy.
Bắc Hà quay người lại, nhìn cô một lúc lâu: "Không thể!" Đôi môi mỏng bật ra câu trả lời tàn nhẫn.
Nói rồi hắn quay người rời đi, để lại cô một mình trong xe với vẻ mặt thất vọng. Nếu không được cởi trói, cô làm sao có thể mở cửa xe bỏ trốn?
...
"Con tới đây làm gì vậy?" Tam Hứa có chút nghi hoặc nhìn con trai mình.
"Con tới đây thăm cha, không được sao?" Tam Nghị nở một nụ cười nịnh nọt.
"Hừ...Con cứu con bé đó, trả tiền lại cho ta." Tam Hứa ít khi đùa cợt, lại chìa tay ra như thể đang vòi tiền.
"Được, nhưng đợi khi nào cha cưới, con sẽ trả." Hắn cười đùa trêu chọc.
Từ khi mẹ hắn qua đời, Tam Hứa trở lên buồn bã và cô đơn. Ông lúc nào cũng nhớ về người vợ quá cố của mình. Ông uống rượu nhiều hơn và trở lên lạnh lùng, tàn nhẫn hơn. Hắn lo cho sức khỏe của cha mình, khuyên ông tìm người phụ nữ khác, nhưng lúc nào Tam Hứa cũng ngó lơ.
Đối với loại tình yêu như vậy, hắn không muốn dây dưa vào, phụ nữ đối với hắn chỉ là qua đường.
Tam Hứa hừ lạnh: "Con tới đây có chuyện gì nói nhanh đi, ta không có thời gian đùa giỡn với con."
"Sòng bạc ở phía Bắc bị bọn cớm ngửi thấy, nhưng cha biết thứ bột trắng đó con sẽ không bao giờ đυ.ng vào. Theo người của con điều tra, chắc chắn có nội gián."
"Đúng là có một số người không sợ chết!" Tam Hứa nói với giọng điệu giễu cợt.
"Nếu con đoán không lầm, là do người của Nam Dự làm. Lão cáo già đó nhiều mưu lắm kế, chúng ta nhất định phải cảnh giác."
"Chuyện này để ta giải quyết, con về trước đi."
"Còn nữa, nếu đã cứu con bé đó thì thả nó ra đi, con và nó... thật sự không thể."
"Con không can thiệp vào chuyện của cha, cha cũng không nên can thiệp vào chuyện của con." Hắn cười cười rồi đứng dậy bước ra ngoài.
"Đúng là... càng lớn càng không coi ta ra gì!" Tam Hứa vẻ mặt không vui, trong lòng có chút suy tính.
Tam Nghị nhớ tới khuôn mặt đáng thương của cô khi nãy, nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút.
Cánh cửa xe mở ra, nhìn vào bên trong, không thấy hình bóng cô gái hắn muốn tìm, khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
Thấy Tam Nghị bất động, Bắc Hà tò mò nhìn vào ghế sau xe, mặt trở lên tái nhợt.
Cố Hoài Nhi đã bỏ trốn!
Vài phút trước...
Nếu cô không nhanh nghĩ cách, bọn họ nhất định rất nhanh sẽ quay lại. Hắn đỗ xe ở bên ngoài biệt thư là vì sẽ tới một lúc rồi rời đi ngay.
Cố Hoài Nhi quay người về phía cánh cửa, tay cô bị trói phía sau cố gắng dùng sức với lấy tay nắm cửa. Vì bị trói quá lâu, bàn tay đã trở lên tê liệt, không còn sức.
"Một chút nữa thôi... một chút nữa..." Cố Hoài Nhi lẩm bẩm, cô ngoảnh đầu lại nhìn đôi tay đang cố gắng với tới tay nắm cửa.
"Cạch."
"Hay quá, mình làm được rồi!" Cố Hoài Nhi vui mừng không khỏi hét lên.
Cô nhanh chóng chạy về hướng đường lớn để bắt taxi.
"Đưa tôi tới bệnh viện thành phố, nhận tiện... anh có thể cởi trói giúp tôi được không?"
Sau khi được cởi trói, cô xoa xoa cổ tay đau nhức, nàn da trắng nõn hằn một vết đỏ do dây thừng để lại, trông rất chói mắt.
...
"Lão đại, thật xin lỗi... Tôi sẽ quay về nhận hình phạt." Bắc Hà cúi đầu nhận lỗi, hắn làm việc cho Tam Nghị đã được 9 năm và trong khoảng thời gian đó chưa bao giờ phạm phải bất kì sai lầm nào.
Những người làm việc cho Tam gia, nếu phạm phải lỗi, nhất định sẽ bị phạt và ngược lại, nếu làm tốt sẽ được vinh danh.
"Không cần đâu, về Hoa Ngư Viên." Giọng nói lạnh lùng đầy sát khí vang lên. Không nhìn cũng biết được, hiện giờ hắn không vui.
Trong xe, một cỗ áp bức toả ra từ người đàn ông ngồi phía sau: "Tìm con thỏ đó, đưa về Hoa Ngư Viên."
"Tôi biết rồi, thưa lão đại, cô ấy chưa chạy đi xa được đâu."
"Để xem, tôi xử lý em như thế nào!"
...
Bệnh viện thành phố.
Cố Hoài Nhi ngồi bên cạnh giường bệnh của Hậu Nhϊếp, nắm chặt bàn tay của bà.
"Mẹ, mẹ mau tỉnh dậy đi." Khi cô nhìn khuôn mặt tái nhợt còn đang hôn mê của bà, lòng không khỏi chua sót, nước mắt lại chảy dài, tất cả đều là lỗi của cô.
Với tình hình của Hậu Nhϊếp, cô không thể đưa bà đi ngay lúc này được. Nhưng Cố Hoài Nhi muốn rời đi càng sớm càng tốt, cô sợ bọn họ tìm ra cô, sợ Cố Giang biết được cô chạy trốn khỏi đám người đó, ông ta sẽ bắt cô lại.