Món Nợ

Chương 11: Chạy không thoát

"Nhìn kìa, bọn họ thật giống xã hội đen."

"Bọn họ tới đây làm gì vậy? Nhìn khuôn mặt của mấy người đó giống tới đây để lấy mạng người quá."

"Nhìn anh chàng đẹp trai dẫn đầu kìa, thật là đẹp trai quá đi..."

Một đám người mặc vest đen, khuôn mặt hung tợn bước vào đại sảnh bệnh viện. Dẫn đầu là Bắc Hà, khuôn mặt đẹp trai cùng với thân hình rắn chắc thu hút rất nhiều ánh mắt của những y tá nơi đây.

Trong phòng làm việc, tin đồn có một đám người mặt lạnh xuất hiện ở sảnh đã lọt vào tai Hạ Phong.

"Đúng là chán sống, dám đến bệnh viện Hạ gia gây rối sao?"

Hạ Phong khoác áo, vẻ mặt không vui bước ra ngoài.

"Hạ thiếu gia." Đám người mặt lạnh khi nhìn thấy Hạ Phong đi tới, liền cúi đầu chào hỏi.

Vẻ mặt không vui chuyển sang ngạc nhiên, một giây sau đó liền biến mất, không để người khác kịp thích ứng.

"Tam Nghị nói các ngươi tới đây thăm ta sao?" Hạ Phong giọng nói có chút trêu chọc chất vấn.

"Hạ thiếu gia, chúng tôi tới đây tìm người theo mệnh lệnh của lão đại." Bắc Hà nhẹ giọng giải thích.

"Tìm ai?"

"Cô ấy tên...Cố Hoài Nhi" Bắc Hà ngập ngừng một lúc, dường như không nhớ cái tên của người mình cần tìm.

"Cái gì? Tam Nghị đi tìm phụ nữ sao?" Hắn cười phá nên như thể mới nghe được một câu chuyện cuời, tên Tam Nghị đó không phải ngoắc tay một cái, phụ nữ liền chủ động lên giường với hắn sao. Bây giờ lại nghe tin hắn đi tìm phụ nữ? Quả thực không tin được.

Hạ Phong hất cằm về phía quầy tiếp tân.

Người tiếp tân liền hiểu ý, cúi đầu tìm kiếm gì đó.

...

Sau khi trở về Hoa Ngư Viên, Bắc Hà liền bắt tay vào việc tìm người, hắn muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, không muốn để Tam Nghị thất vọng về hắn.

"Điều tra cô ấy một chút, năm phút sau tôi muốn thấy kết quả." Nói xong Tam Nghị liền bước lên lầu, đi về phía phòng ngủ.

"Cái... cái gì? Năm phút sao..." Bắc Hà tưởng mình nghe nhầm quay lại hỏi Tam Nghị, liền không thấy bóng dáng hắn đâu, bất lực lắc đầu.

Năm phút sau...

"Cố Hoài Nhi sao? Cái tên rất đẹp." Hắn nhâm nhi ly rượu trên tay, lẩm bẩm một mình.

Sau khi kiểm tra camera trên đường, cuối cùng Bắc Hà cũng tìm lấy Cố Hoài Nhi bước vào bệnh viện thành phố. Nhưng nơi đó rất rộng, hắn đành đích thân tới đưa người về.

...

Giọng nói trong trẻo lịch sự của người tiếp tân vang lên: "Cố Hoài Nhi, người nhà bệnh nhân phòng hồi sức 1609."

Lúc này trong phòng bệnh, Cố Hoài Nhi nắm lấy tay Hậu Nhϊếp, ngủ thϊếp đi trong vòng tay bà, thật ấm áp, nó làm cô nhớ tới những ngày bé. Nước mắt trong tiềm thức vô ý chảy xuống. Cô vẫn không hề hay biết nguy hiểm sắp tới.

"Rầm." Cánh cửa phòng bệnh bị Bắc Hà đạp ra, Hạ Phong không khỏi lườm hắn một cái, tưởng đây là nhà cậu chắc?

Tiếng động đánh thức cô dậy, quay đầu nhìn về phía phát ra, trước mắt cô có rất nhiều người, Cố Hoài Nhi tưởng mình vẫn đang mơ, dụi dụi mắt hai lần.

Lúc này cô mới thấy rõ có rất nhiều tên vệ sĩ ở đây, đứng trước bọn họ còn có Bắc Hà, bên cạnh hắn ta là vị bác sĩ trẻ tuổi hôm qua đã cấp cứu cho mẹ cô.

Hạ Phong nhìn thấy cô, ánh mắt hiện lên tia sửng sốt sau đó lại thành thích thú, không phải cô bé xinh đẹp khóc ở bệnh viện hôm qua đây sao?

Cố Hoài Nhi hốt hoảng đứng dậy, khuôn mặt tái mét, không nghĩ bọn họ sẽ tìm ra cô nhanh như vậy.

Trong giọng nói có chút run rẩy: "Các...các người tới đây làm gì?" tay nắm chặt thành quyền.

"Chúng tôi tới để bắt người theo lệnh của lão đại." Bắc Hà tiến lên một bước, cô lại lùi một bước.

"Tôi không có làm gì hết. Các người không có quyền bắt tôi." Trong lòng cô sợ hãi không thôi nhưng cô cố giữa được giọng nói bình tĩnh kháng cự lại.

"Lão đại." Mất tên vệ sĩ đứng ở cửa khi nhìn thấy Tam Nghị xuất hiện liền cung kính cúi đầu, mở đường cho hắn đi vào.

Hắn biết chắc chắn mấy người này không thể đưa được người về, liền đích thân tới đón con thỏ nhỏ.

Tam Nghị bước vào nhìn thấy Hạ Phong đứng cạnh Bắc Hà, cười cười đi tới cạnh hắn: "Tới đây để cười nhạo tôi sao?"

Hạ Phong cười chế giễu: "Không ngờ Tam thiếu gia lại có một ngày đi tìm phụ nữ."

Tam Nghị nhếch đôi môi mỏng quyến rũ, cười như không cười: "Có chút thích thú."

Cố Hoài Nhi đứng người, mặt mũi biến sắc khi nghe câu nói vừa rồi của Hạ Phong.

Cái gì?? Tam thiếu gia? Hắn ta là Tam Nghị sao? Cô không ngừng mắng mỏ bản thân ngu xuẩn. Tại sao cô lại nhờ hắn cứu giúp cô chứ? Không phải họ là hai cha con sao? Không lọt vào tay Tam Hứa thì cũng lọt vào tay Tam Nghị. Kiếp trước cô đã nợ nhà họ Tam cái gì mà kiếp này họ lại đeo bám cô như vậy?

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cố bé trước mắt, Tam Nghị không khỏi thích thú.

"Chào cô bé." Hắn tiến lại gần phía cô, phía sau cô là gường bệnh của mẹ, cô không thể chạy thoát đi đâu được nữa.

"Nhi Nhi..." Giọng điệu hắn có chút khiêu gợi mà kéo dài câu chữ phía sau.

Cố Hoài Nhi nắm chặt tay, trừng mắt nhìn hắn, ai cho phép hắn gọi cô như vậy?