Món Nợ

Chương 12: Bắt người

"Tam thiếu, anh tới đây làm gì? Tôi và anh không quen nhau!" Cố Hoài Nhi ngàn vạn lần không muốn dính lứu tới người nhà họ Tam.

Hắn đột nhiên bật cười khiến cô rùng mình: "Em mới còn trẻ mà nhanh quên vậy sao?"

Tam Nghị rất cao, hắn cao hơn cô hơn một cái đầu và cô chỉ đứng đến vai hắn. Đứng ở trước mặt hắn, cô mới thấy mình nhỏ bé thế nào.

Hắn vén lọn tóc qua tai cô, cảm nhận được sự run rẩy trong cô, hắn mỉm cười lần nữa.

Tam Nghị cười trông rất đáng sợ, lúc hắn cười, mọi người sẽ đều không biết đâu là thật đâu là giả. Khi hắn không vui, hắn cũng sẽ nở một nụ cười khó đoán.

Tam Nghị cúi người xuống, mặt hắn áp sát vào khuôn mặt nhỏ bé bằng bàn tay của cô, cách nhau chỉ 6cm. Cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, mặt cô lập tức đỏ lại như quả cà chua chín.

Trông rất đáng yêu. Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tam Nghị.

Cố Hoài Nhi nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, đôi môi mỏng nhếch lên, sống mũi cao, đôi mắt đen láy có chút sát khí, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh có chút nước của cô.

Cô không nhịn được quay đầu đi, lé tránh ánh mắt đó. Bộ dạng nhút nhát của cô đều bị hắn thu hết vào trong tầm mắt, không phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm sao?

Nhìn cái tai nhỏ nhắn, đỏ ửng của cô, yết hầu hắn cuộn tròn, nhịn không được liền cắn xuống, mυ'ŧ mát vành tai.

Cố Hoài Nhi giật mình vì hành động biếи ŧɦái của hắn.

"Chát." Khuôn mặt Tam Nghị nghiên sang một bên.

Mọi người trong phòng bệnh đều hoảng hốt, mặt không khỏi tỏ ra lo sợ. Tam thiếu gia bị tát, đây là lần đầu tiên. Không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn lúc này nhưng chắc hẳn mọi người đều đoán ra được hắn sắp nổi cơn thịnh nộ.

Cố Hoài Nhi cũng không ngờ mình sẽ tát hắn, chỉ là hành động trong vô thức, cô muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Nhìn đôi tay run rẩy của mình vẫn còn đang ở trên không, trong lòng dậy lên một cỗ lo lắng.

Tam Nghị ngước lên nhìn cô, ánh mắt hắn tràn đầy giận dữ, đôi mày cau lại, vẻ mặt khó tin.

Đột nhiên hắn bế cô vác trên vai, Tam Nghị hành động rất nhanh, không kịp để cô phản ứng.

"Á...mau buông tôi ra...thả tôi xuống."

Cố Hoài Nhi dãy dụa muốn xuống, hai chân vung ra đạp vào người hắn, hai tay đấm mạnh vào lưng. Nhưng sức lực của cô làm sao có thể so lại với hắn, Cố Hoài Nhi như thể đang gãi ngứa cho Tam Nghị.

Thấy cô không chịu hợp tác, hắn dùng một tay kia đánh mạnh vào mông cô.

"Á..." Lực của hắn hất mạnh, cô đau đớn, nước mắt chảy từng dòng. Hắn dám làm vậy với cô trước mặt mọi người.

"Tên biếи ŧɦái..."

Tam Nghị cười lạnh một tiếng, cảm giác vừa nãy, mông cô bé này thực sự rất mềm.

"Câm miệng, nếu còn muốn mẹ em sống thì nên nghe lời một chút." Tam Nghị dùng biện pháp mạnh, lấy mẹ cô ra uy hϊếp, như vậy cô bé này mới chịu nghe lời.

Hắn như thể nói trúng tim đen của cô, động tác quậy phá cũng dừng lại, cô im lặng. Dám lấy mẹ cô ra uy hϊếp sao? Tên khốn nạn. Cô không dám mẳng chửi hắn, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng.

Tam Nghị cười đắc ý, hắn đã nói trúng điểm yếu của cô.

Hắn vác cô ra khỏi phòng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

"Đi thôi!" Khi hắn đi qua đám người cũng không dừng lại, mà ra lệnh một cậu.

Khi tất cả đều đi hết, chỉ còn lại một mình Hạ Phong, hắn cười cười đắc ý, Tam thiếu gia đi tìm phụ nữ, Tam thiếu gia bị tát, những tin này mà bị đồn ra ngoài, nhất định Tam Nghị không còn mặt mũi.

Hạ Phong không khỏi đưa ánh mắt về phía Cố Hoài Nhi, cô bé này thật lợi hại. Nhưng mà thoạt nhìn có vẻ cô ấy vẫn còn bé, tên Tam Nghị này không phải trâu già gặm cỏ non đó chứ? Đúng là biếи ŧɦái! Hạ Phong thầm mắng người bạn của mình.

Mọi người trong bệnh viện đều dồn ánh mắt về phía bọn họ, cô không khỏi ngại ngùng.

"Thả tôi xuống đi, mọi người đang nhìn."

Cố Hoài Nhi như đang nói chuyện một mình. Hắn không đáp cô một câu, cũng không thả cô xuống. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên vai hắn, thầm đánh vào lưng hắn một cái. Vì sự an toàn của mẹ cô, cô biết những điều hắn nói nhất định sẽ làm. Người nhà họ Tam, đều là như vậy.

Thấy cô có vẻ khó chịu, dãy dụa, Tam Nghị đột nhiên lên tiếng: "Kẻ nào dám nhìn? Tôi móc mắt chúng!"

Nghe vậy, mọi người đều nhắm mắt lại, đi làm công việc của mình.

Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc được y tá đẩy đi.

Là Cố Giang? Không đúng! Lẽ ra bây giờ hắn nên ở nhà và ăn mừng chứ? Tại sao lại xuất hiện ở bệnh viện? Cô không khỏi nghi ngờ.

Cô quay đầu lại để xác minh một lần nữa, đúng là Cố Giang, cánh tay và phần thân của hắn đã được băng bó.

Cố Hoài Nhi chợt nhớ ra, lúc sáng khi cô bị đưa đi, lão Hứa có ở lại và bảo có chuyện phải giải quyết. Chẳng lẽ...Nghĩ tới đây cô chợt rùng mình, cha con nhà họ Tam thật đáng sợ.

Thấy người trên vai có chuyển động, hắn tò mò hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Hoài Nhi đột nhiên chột dạ: "Không... Không có gì."