Phía trước bệnh viện đã có rất nhiều chiếc xe sang được đỗ ở đó, hắn bế vác cô vào chiếc xe Mercedes - Maybach GLS 600 gần nhất.
Cố Hoài Nhi thở phù một hơi, máu trong người cô dường như bị dốc hết xuống đầu khi hắn bế cô như vậy.
Nhìn Cố Hoài Nhi như vậy, hắn liền bật cười. Cô ngốc nghếch nhìn hắn bằng vẻ mặt khó hiểu.
"Cười gì chứ?"
"Tôi bế em rất mệt, còn chưa thở như vậy."
"Ý của anh là tôi rất nặng, nên anh bế rất mệt sao?" Cô hỏi hắn, ánh mắt hoài nghi, phụ nữ rất nhạy cảm về cân nặng, hắn nói như vậy khiến cô cảm thấy không vui.
Nhìn lại cơ thể, cô thấy bản thân mình gầy gò, không có nặng như ý hắn nói.
"Đúng vậy, ngực và mông của em rất lớn, tôi bế rất nặng." Tam Nghị rất muốn trêu chọc Cố Hoài Nhi.
Cố Hoài Nhi không nghĩ hắn có thể nói ra những lời biếи ŧɦái như vậy, nhìn Bắc Hà lái xe phía trước, cô ngại ngùng, mặt đỏ đến mang tai.
"Chứ không phải là anh yếu sao?" Giọng cô đầy giễu cợt, cô cũng muốn trả đũa lại hắn, tên biếи ŧɦái đáng chết.
Hắn đột nhiên nhấc cô lên, khoá vòng eo thon gọn của cô, ôm cô vào trong lòng, lưng cô áp vào nồng ngực rắn chắc của hắn.
"Tôi có thể làm em cả đêm, khiến em không xuống nổi giường, em tin không?" Tam Nghị cúi xuống nói nhẹ vào tai cô, hơi thở phả vào tai khiến cô sợ hãi.
Vành tai một lần nữa đỏ ửng, hắn ngậm lấy tai cô, hành động giống khi ở trong phòng bệnh, cô thật muốn tát hắn thêm một lần nữa.
"Nếu em dám tát tôi, tôi sẽ bẻ gãy tay em, không phải em rất thích chơi piano sao?"
Cô hoảng loạn, hắn đọc được suy nghĩ của cô sao, tại sao hắt biết cô thích chơi piano? Nhất định là hắn đã cho người điều tra.
Cô quay mặt lại, muốn hỏi cho rõ: "Anh điều tra...ưʍ."
Tam Nghị hung hăng nắm lấy gáy, không cho cô quay đầu, ép cô đón nhận nụ hôn của hắn.
Môi mỏng rơi xuống đôi môi hồng hào, ướŧ áŧ của cô.
Đồng tử của Cố Hoài Nhi dãn ra, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Cố Hoài Nhi cắn răng không cho hắn tiến thêm vào bên trong.
"Mở miệng ra." Hắn dùng giọng điệu uy hϊếp cô.
Cô bịt chặt miệng, lắc đầu liên tục. Tam Nghị nắm chặt đôi tay đang bịt miệng kia ra, sức của hắn rất mạnh, cô không thể chống cự được.
Khi hắn một lần nữa muốn hôn cô, cô vội vàng lấy tay bên kia không bị hắn giữ, bịt miệng hắn, Tam Nghị cau mày vẻ mặt khó chịu nhìn cô, sau đó hắn lại nở một nụ cười.
"Á..." Hắn dùng lưỡi liếʍ lòng bàn tay cô, Cố Hoài Nhi hoảng loạn mà buông tay ra, xấu hổ nhìn hắn.
Nhân cơ hội đó, Tam Nghị bóp cằm cô hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng, càn quét, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho đang cố trốn tránh của cô.
"Ưʍ..." Lưỡi hắn dụ dỗ, quấn lấy lưỡi cô. Cố Hoài Nhi muốn lắc đầu chống cự, tay hắn lại giữ gáy cô chặt hơn.
Đôi mắt mờ mịt khẽ khép lại. Đau quá.
Cô nhăn mày chịu đựng, nước mắt không tự chủ được ứa ra. Hắn hôn rất sâu, dường như cô không thể thở, nước bọt trong khoang miệng hắn truyền vào miệng cô, bắt ép cô nuốt xuống, Cố Hoài Nhi nuốt không kịp, nước bọt liền chảy ra ngoài qua khóe miệng. Chảy xuống cổ, trông cực kì da^ʍ mỹ.
Cô cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mông mình, nóng rực, cách lớp quần cô có thể cảm nhận được nó rất to.
Cố Hoài Nhi muốn nhấc mông ra, eo cô lại bị chế ngự kéo trở lại, trực tiếp ngồi lên, cách lớp quần, nó nóng như muộn thiêu bỏng da cô.
Tay Tam Nghị cũng không rảnh rỗi, hắn từ từ bò vào xong áo sơ mi của cô, kéo áσ ɭóŧ lên, dưới lớp áo, tay hắn trực tiếp nhào nắn.
"Ưʍ..." Cố Hoài Nhi mở đôi mắt mờ mịt ra nhìn hắn, mắt hắn giờ đây chỉ toàn là du͙© vọиɠ. Hận không được đem cô đâm nát ở chỗ này.
Bộ ngực trắng nõn của cô thật mềm, rất lớn, một bàn tay to của hắn nắm cũng không hết, những mảng thịt trắng không được nắm hết lọt qua kẽ tay hắn, trông rất đẹp mắt.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cô không ngờ hắn sẽ làm như vậy, đột nhiên đẩy hắn ra.
Tam Nghị đang chìm đắm trong sự mềm mại, hắn tưởng cô đã ngoan ngoãn bị thuần phục nên không có phòng bị.
Bị cô đẩy ra, hắn hơi có chút bất ngờ. Thấy Cố Hoài Nhi rời khỏi người mình ngồi sang một góc bên cạnh thở hổn hển, chỉnh lại quần áo.
Tam Nghị liếc nhìn đũng quần, dươиɠ ѵậŧ đã phồng lên căng cứng, đau nhức, bất lực nhìn cô. Hắn cảm giác đường về Hoa Ngư Viên thật xa.
"Còn mấy phút nữa." Giọng hắn khàn khàn, đè nén cơn du͙© vọиɠ hỏi Bắc Hà.
"5 phút nữa thưa lão đại."
Lúc nghe giọng Bắc Hà cô mới nhớ tới trong xe còn một người, vậy là vừa rồi hắn đã chứng kiến tất cả?
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bùng, thật xấu hổ.
Về phần Bắc Hà, hắn đã quá quen thuộc với những khung cảnh như vậy, việc của hắn chỉ là tập trung và lái xe.
Lão đại hắn mỗi ngày đổi một người phụ nữ, chỉ không ngờ rằng giống lời Hạ Phong nói. "Hôm nay Tam Nghị đi tìm phụ nữ?"
Mà còn là phụ nữ trẻ, khi hắn điều tra, mới biết Cố Hoài Nhi chỉ mới 18 tuổi, quá non nớt. Còn lão đại hắn thì sao? Đã gần 40 tuổi, cũng được coi là lão luyện trên thương trường nhưng hiện tại lại thích gặm cỏ non?
Dù vậy, nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, không ai nghĩ là hắn đã 36 tuổi.