Món Nợ

Chương 14: Người hầu riêng

Liếc nhìn Cố Hoài Nhi ở một góc đang sợ hãi run rẩy, hắn nhịn không được liền nói: "Cha tôi đã giao lại em cho tôi xử lý, vì vậy hãy ngoan ngoãn làm việc trả nợ, khi nào trả hết nợ, tôi sẽ thả em đi."

Cố Hoài Nhi nhước mắt lên, khó hiểu: "Làm...làm gì chứ?" Dễ có thể nhận thấy sự sợ hãi nằm trong câu nói đó.

"Làm người hầu... riêng của tôi..." Hắn cố ý kéo dài câu nói, giọng điệu có chút trêu đùa, ánh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn cô.

Cố Hoài Nhi lập tức ngoảnh đầu lại, nhìn ra phía xa bên ngoài cửa số, né tránh ánh mắt đó.

"Tôi không muốn. Tôi ngàn vạn lần không muốn có quan hệ gì với người nhà Tam gia, anh có thể tha cho tôi được không?" Cô cũng không quay đầu lại mà cầu xin hắn.

"Được."

Cố Hoài Nhi nghe xong có chút ngỡ ngàng, hắn dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao? Nhưng cô không quan tâm lắm vì hắn đã đồng ý. Còn chưa vui mừng được bao lâu.

"Ngay bây giờ, mẹ em sẽ được đưa ra khỏi bệnh viện, sống chết không ai quan tâm!" Tam Nghị nhẹ nhàng, giọng nói cũng không có phần uy hϊếp, nhưng khi lọt vào tai Cố Hoài Nhi, nó như một tiếng sét lớn.

Mặt Cố Hoài Nhi lạnh lại, hắn năm lần bảy lượt lấy Hậu Nhϊếp ra để ép buộc cô phải nghe theo hắn. Tay cô xiết chặt lại, đúng vậy, Hậu Nhϊếp chính là điểm yếu của cô và hắn đã nắm được.

Cô chỉ im lặng không nói gì, mắt hướng về phía xa, vô thức rơi lệ. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt kiều diễm.

Chiếc xe đang lăn bánh trên đường đột nhiên dừng bước, tiến vào cổng một toà biệt thự. Lúc này hoàng hôn cũng đã nặn, một màn đen mờ mịt bao phủ cả bầu trời.

Mắt cô đột nhiên mở to, nước mắt vẫn còn đó, ánh đèn chói lóa từ biệt thự chiếu sáng đôi mắt long lanh của cô.

Thật đẹp!

Hoa Ngư Viên rất rộng, được xây dựng theo phong cách Châu Âu nằm ở vùng ngoại ô, không khí nơi đây cực kì trong lành, xung quanh biệt thự được bao bọc bởi rừng cây, vườn trước trồng nhiều loại hoa quý khác nhau, bên cạnh còn có hồ hơi, phía sau là sân golf và trường tập bắn.

Thấy Tam Nghị bước xuống xe, cô không nghĩ đây là nhà của hắn, hắn không phải ở biệt thự Tam gia sao?

Tam Nghị không có kiên nhẫn, thấy cô chần chừ mãi không xuống xe, trực tiếp mở của bế cô vào bên trong.

"Hình như em rất thích được tôi bế?" Hắn nói cũng không nhìn cô mà ánh mắt vẫn hướng về phía trước.

Ngước mắt nhìn khuôn mặt hắn, cô không thể không phủ nhận, người đàn ông này thực đẹp.

"Tôi...tôi không có, mau thả tôi xuống." Cố Hoài Nhi vung vẩy hai chân, muốn thoát khỏi bàn tay của hắn.

"Câm miệng."

Tam Nghị bế cô vào sảnh phòng khách. Bên trong và bên ngoài biệt thự, trái ngược hoàn toàn. Nếu bên ngoài uy nga, tráng lệ thì bên trong thật sự rất u ám và đáng sợ.

Bức gỗ Ipe chạm khắc long phượng to lớn được đặt đối diện bàn trà, nó thật sự lớn gấp 5 lần cô, khi nhìn vào có chút rùng rợn khiến cô lạnh sống lưng.

Lúc hắn đặt cô xuống cũng là lúc họ đang ở lầu 2 của biệt thự.

"Đi chuẩn bị nước tắm cho tôi." Hắn tàn nhẫn ra lệnh không để cô kịp phản ứng.

Thấy hắn đi về phía phòng ngủ, cô lặng lẽ theo sau.

"Phòng tắm ở đâu." Cố Hoài Nhi khó chịu hỏi hắn, cô mới bước vào đây, còn chưa quen thuộc thứ gì, hắn liền bắt cô đi làm việc luôn sao?

Đi vào phòng tắm theo hướng tay hắn chỉ, cô ngạc nhiên vì phòng tắm rất rộng, nó còn rộng hơn phòng ngủ của cô.

Ngồi trước bồn tắm lớn, Cố Hoài Nhi xả nước thật to, nhìn những làn sóng bé ở trước mắt, cô không ngừng nghĩ về Hậu Nhϊếp. Nếu như cô ở đây, ai sẽ chăm sóc cho bà?

"Cạch." Tiếng động cắt đứt dòng suy nghĩ chạy trong đầu cô. Quay đầu lại, Cố Hoài Nhi thấy hắn bước vào, một thân không mặt quần áo. Cô lập tức quay đầu lại, hai má đỏ lên.

"Sao...sao anh không mặc quần áo?" Cô xấu hổ hỏi hắn, nhìn gương mặt dưới nước được phản chiếu, quả nhiên mặt cô đã đỏ.

"Em thấy ai đi tắm mà mặc quần áo không?" Tam Nghị thản nhiên trả lời, nhìn đôi tai đỏ ửng, không khỏi cười nhạo. Mới đó mà đã ngại ngùng như vậy, đợi tí nữa hắn sẽ làm cô không còn biết xấu hổ là gì.

"Vậy...vậy tôi ra ngoài trước." Cố Hoài Nhi lên tiếng đứng dậy rời đi, cắt đứt suy nghĩ biếи ŧɦái trong đầu hắn.

Tam Nghị đứng trước cửa, cô đành nhắm chặt mắt đi qua người hắn.

"Á...Anh đang làm gì vậy?"

Hắn đột nhiên ôm lấy eo Cố Hoài Nhi, lưng cô chạm vào cơ bụng rắn chắc của hắn, cảm nhận được rõ nhiệt độ nóng bỏng, cơ thể cô run rẩy không ngừng.

Cô liên tục đấm mạnh vào bàn tay đang giữ chặt eo mình: "Mau buông ra..."

"Em tắm giúp tôi?" Hắn cúi xuống ngậm vành tai đáng yêu, vì ngại ngùng mà đỏ ửng.

"Không muốn..." Cố Hoài Nhi luống cuống đánh hắn, nhưng sức lực của cô chỉ đủ để gãi ngứa.

Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình không có trọng lượng, hắn bế cô lên, ném mạnh xuống bồn tắm.

"A..." Cố Hoài Nhi đau đớn hét lớn, nước trong bồn vì thế bắn tứ tung, cả cơ thể của cô bao quanh bởi nước, quần áo dính chặt vào người, lộ ra đường cong quyến rũ, tóc cũng không tránh khỏi mà bị ướt một mảng lớn.