Món Nợ

Chương 9: Cầu xin sự giúp đỡ

Tam gia.

Biệt thự lớn, nằm ở phía Tây thành phố. Bên trong biệt thự rất rộng, chia ra hai toà nhà, toà nhà chính dành cho gia chủ, toà nhà phụ dành cho khách ngủ qua đêm, phía sau toà nhà còn có một toà nhỏ dành cho giúp việc. Sân vườn rộng lớn trồng đủ các loại cây, bên cạnh là ao cá và hồ bơi.

Khi bước xuống xe, Cố Hoài Nhi không khỏi khen ngợi, thật sự rất đẹp, giống như cung điện vậy. Nhưng không để cô nhìn thoả mãn, Cố Hoài Nhi đã bị mấy tên vệ sĩ đẩy vào nhà chính.

Bọn họ bắt cô quỳ xuống dưới chân ghế sofa ở đại sảnh, và cô đã quỳ ở đây được 40 phút, chân tê cứng lại, tay bị chói đau nhức khó chịu. Đau đớn khiến nước mắt rơi ra, cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải quỳ ở đây. Bọn họ muốn hành hạ cô bằng cách này sao?

"Cạch." Tiếng động phát ra từ phía cửa, cô quay đầu nhìn, là Tam Hứa, ông ta cũng nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Nhìn cô gái quỳ dưới đất, đột nhiên ông không biết phải xử lý cô như thế nào.

Tiến lại ghế sofa ngồi xuống, vẻ mặt có chút bất cần. Với ngoại hình và khuôn mặt trẻ trung của ông ta, sẽ không ai nghĩ ông đã ngoài 60. Bộ mặt lịch lãm đó vẫn sẽ khiến các cô gái trẻ đẹp muốn leo lên giường ông.

Nhìn khuôn mặt non nớt dính đầy nước mắt, hai mày người đàn ông hơi cau lại.

"Khóc cái gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cố Hoài Nhi nhìn ông, mím môi im lặng. Ông ta để cô chờ 40 phút, chân cô sắp tê liệt rồi, bây giờ quay lại, chất vấn cô như tội phạm sao?

Thấy thái độ của cô như vậy, Tam lão gia tức giận, ra lệnh cho vệ sĩ: "Gọi Tấn Vương đến, đưa cô ta vào hộp đêm làm việc trả nợ!"

"Cô gái, tôi nói cho cô biết, vào hộp đêm phục vụ đàn ông, kiếm được rất nhiều tiền, khi trả hết nợ, cô sẽ sớm được tự do."

Cố Hoài Nhi hoảng loạn lắc đầu: "Không... không thể."

Cô mới chỉ 18 tuổi, làm sao có thể như vậy chứ? Cô còn mẹ, còn tương lai phía trước. Không ngờ bọn họ lại muốn bán cô vào hộp đêm.

"Xin ông... đừng đối xử với tôi như vậy... được không... ông thả tôi đi, tôi nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho ông, tôi không muốn ở đó." Cô lắc đầu khóc nức nở, giọng nói trong trẻo thường ngày có chút khàn khàn.

"100 vạn, cô trả nổi không? Tôi chỉ sợ cả đời này cô cũng không kiếm nổi số tiền đó."

Đối với Tam Hứa, số tiền này không nhằm nhò gì, nhưng nợ thì vẫn phải trả. Làm ăn không thua lỗ, đó là định luật trên thương trường.

Cố Hoài Nhi lập tức im bặt, vẻ mặt khó tin hỏi lại, có lẽ cô đã nghe nhầm: "Cái...cái gì? 100 vạn sao?"

Nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, Cố Hoài Nhi biết không ông ta không hề nói đùa.

"Được, được, tôi nhất định sẽ kiếm được. Chỉ cần ông thả tôi ra." Cố Hoài Nhi gật đầu không chút suy nghĩ, cô biết mình không thể trả nổi, nhưng chỉ cần cô rời khỏi được đây, cô sẽ cùng mẹ cao chạy xa bay.

"Không được, nếu tôi thả cô đi..."

"Cạch"

Cửa sảnh bị mở ra, động tĩnh khiến Tam Hứa đang nói bỗng dừng lại.

Một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi bước vào. Hắn có khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ nhưng lại tỏ ra vô cảm, lạnh lùng.

Cố Hoài Nhi nhìn thấy hắn như thấy cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng đứng dậy, chạy về hướng đó, cũng không nghĩ rằng cô đã quỳ lâu quá, chân bị tê liệt đi. Bước được vài bước liền ngã dưới chân người đàn ông.

Không có thời gian dành cho cơn đau, cô bám lấy ống quần của hắn, ngước mắt lên: "Cứu tôi... cứu tôi... bọn họ buôn bán người trái phép, muốn bán tôi vào hộp đêm..."

Tam Nghị đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cha mình đang ngồi trên ghế sofa.

Tam Hứa định nói gì đó nhưng Tam Nghị đã giao tiếp bằng ánh mắt với ông.

Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp, non nớt, dàn dụa nước mắt của Cố Hoài Nhi, ánh mắt mờ mịt mà trong sáng, vì khóc nhiều quá mà sưng tấy lên, không khỏi khiến người ta thương sót.

Hai tay bị trói chặt ra sau, bộ ngực đẫy đà cũng vì thế mà ưỡn lên một vòng. Cô mặc chiếc áo sơ mi mỏng, hai cúc phía trên cùng bị tuột ra, bộ ngực trắng nõn lúc ẩn lúc hiện không cách nào che đậy, như mờ gọi hắn.

Ánh mắt trên cao liếc xuống, hắn nhìn rõ khe ngực sâu không đáy của cô, yết hầu cuộn lên.

Tam Nghị đưa tay nhéo cằm cô, ngót tay cái không tự chủ được mà miết đôi môi hồng đào ướŧ áŧ.

"Thật sự muốn tôi cứu em?"

Cô gật đầu không ngừng, sợ hắn sẽ đổi ý liền bồi thêm: "Đúng, đúng, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh đưa tôi ra khỏi đây."

Cố Hoài Nhi chỉ nghĩ đơn giản, hắn đưa cô rời khỏi đây, cô sẽ đưa mẹ ra nước ngoài, hắn sẽ không hèn mọn mà tính toán với cô.

Suy nghĩ của Cố Hoài Nhi quá đơn giản, cô cũng không ngờ rằng, ngày mình được cứu chính là ngày mà cô bước vào thế giới địa ngục của hắn.

"Được." Nói rồi hắn vẫy tay cho trợ lí: "Bắc Hà, đưa cô ấy ra xe rồi trở lại đây."

Lúc này cô mới để ý, đứng sau hắn còn có một người đàn ông nữa. Khuôn mặt lạnh như băng nhìn cô, đỡ cô dậy, đưa ra chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen sang trọng đang đỗ bên ngoài biệt thự.