Món Nợ

Chương 8: Bán cô đi

"Tam lão gia, ngài đừng nổi nóng như vậy, nếu ngài gϊếŧ chúng tôi, không phải người thiệt sẽ là ngài sao?" Tử Nhan bấy giờ mới khéo léo lên tiếng. Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Số tiền cũng không phải nhỏ, nếu ngài gϊếŧ hết, sẽ không có ai trả nợ cho ngài, chi bằng..." Bà ta do dự một lúc.

Tam Hứa không có kiên nhẫn với bà ta: "Làm sao?"

"Chi bằng chúng tôi bán cô ta cho ngài để trả nợ, có được không?" Tử Nhan vừa nói vừa chỉ tay về phía cô.

Cố Hoài Nhi giật nảy mình, bà ta đang nói cái quái gì vậy?

Mắt Cố Giang sáng nên, nhìn cô như một vị cứu tinh: "Phải phải, tôi bán con gái tôi cho ngài, ngài thấy sao? Con bé mới 18 tuổi, vẫn còn sạch sẽ. Đảm bảo ngài sẽ thích."

Một cước đạp nữa trúng người Cố Giang, ông ta ngã thẳng xuống nền nhà.

"Cố Giang, ông nghĩ tôi sẽ biếи ŧɦái như ông sao? Trâu già gặm cỏ non?" Tam Hứa tức giận, đôi lông mày cau lại, trừng mắt nhìn người đang nằm dưới sàn.

Cố Hoài Nhi đứng người, chân trôn chặt dưới đất. Ông ta dám bán mình sao? Hắn không phải cha cô, Cố Giang ông ta bị điên rồi.

Thấy Tam Hứa nhìn cô, Cố Hoài Nhi không ngừng lắc đầu: "Tôi không muốn...Tôi không có quan hệ gì với họ."

Tam Hứa hất cằm ra lệnh cho đàn em, một đám người đi về phía cô.

Dù sao cũng nên bắt người về trước, bà ta nói đúng, ông gϊếŧ bọn họ cũng không có ích gì, chỉ làm bẩn súng.

Cố Hoài Nhi nhanh chóng bị vây bắt, người đàn ông cầm tay cô giữ chặt sau lưng, tay còn lại của hắn bóp lấy gáy cô, chế ngự mạnh mẽ.

Cố Hoài Nhi khóc lóc, cầu xin: "Đừng mà, đừng bắt tôi đi...Không được chạm vào tôi."

Thấy cầu xin không có ích, cô vùng vẫy kháng cự lại bọn họ.

Cố Hoài Nhi không biết lấy từ đâu ra sức mạnh, cô cắn vào tay người đàn ông, đá một cước vào chân hắn.

Nhân lúc hắn buông cô ra, nhanh chóng chạy về phía cửa.

"Á..." Một bàn tay phụ nữ trong chớp mắt nắm được tóc cô, giật về phía sau, trước khi cô kịp bước ra khỏi cửa, là Tử Nhan. Người đàn bà khốn khϊếp, cô không khỏi trừng mắt, mắng chửi.

Đầu đau tê dại, tên vệ sĩ thấy vậy, lại gần trói tay cô về phía sau.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu mày chịu bán đi, tao sẽ buông tha mẹ mày." Giọng nói của Cố Giang vang lên, hắn nói trúng tim đen của cô, cô không muốn bị bán bởi vì cô còn có mẹ, nếu cô đi, mẹ chắc chắn sẽ bị ông ta hành hạ đến chết.

Cố Hoài Nhi do sự một lát: "Mẹ tôi cần viện phí 100.000 nhân dân tệ, nếu ông đồng ý trả, tôi cũng sẽ đồng ý."

Đây là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô. Chỉ cần thanh toán xong viện phí, mẹ cô sẽ y tá được chăm sóc, lúc đó cô sẽ nghĩ cách trốn thoát. Còn căn nhà này, cô nhất định sẽ đòi lại!

Cố Giang do dự một lát: "Được, tao sẽ trả."

"Đơn ly hôn, mẹ tôi đã kí và để trên bàn, ông mau kí đi." Cô phải tận mắt chứng kiến hắn kí giấy, nếu không, ai sẽ tin lời ông ta nói? Đêm qua, mẹ cô đã để lại giấy ly hôn và rời đi, nhưng...

"Được!" Nói rồi ông ta kí lên giấy một cách dứt khoát, không cần suy nghĩ. Cô không khỏi cười chế giễu.

"Được rồi, các người mang cô ta về trước đi, tôi còn có việc phải giải quyết." Tam Hứa xem một màn vừa rồi, không kiên nhẫn lên tiếng.

Cô bị mấy tên vệ sĩ dẫn đi, bị trói chặt khiến tay đau nhức không thôi.

Xe đang trên đường về biệt thự Tam gia, cô ngồi trên xe cau mày khó chịu: "Này, các người cởi trói cho tôi được không?"

Mấy người đàn ông nhìn cô với khuôn mặt lạnh rồi quay đi như không nghe thấy gì. Cởi trói cho cô, lúc đó cô nhảy xuống xe, bọn họ sẽ bị Tam lão gia chém đầu.

"Tôi hứa sẽ không chạy trốn." Như đọc được suy nghĩ của bọn họ, cô năn nỉ bằng giọng điệu thành khẩn, khuôn mặt đáng thương rưng rưng nước mắt.

Nhưng bọn họ không ai nhìn cô lấy một cái, thấy vậy cô tức giận, khó chịu thu lại khuôn mặt đáng thương vừa rồi, hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, ở nhà của cô, Tam Hứa cùng một hai tên đàn em còn ở đó.

"Tam lão gia, ngài còn có chuyện gì sao?" Cố Giang vẻ mặt khó hiểu, không khỏi thắc mắc.

"Bằng..." Tiếng súng vang lên, nhưng giờ viên đạn đã bắn trúng vào cánh tay người đàn ông.

Cố Giang hét lên một tiếng, mặt cau lại, ôm lấy cánh tay đang bị thương nhìn Tam Hứa. Không phải nợ đã được giải quyết rồi sao?

Người đàn ông lên tiếng: "Tôi không ngờ, ông muốn bán đứa con ruột của mình như vậy. Tôi ở đây để chơi đùa với ông một chút."

Mặc dù Tam Hứa là người độc ác, tàn nhẫn, nhưng ông ta sẽ không đối xử với người nhà của mình như vậy.

Ông lại không ngờ, trên đời này có người cha sẵn sàng bán con của mình. Con bé còn nhỏ, thoạt nhìn bằng tuổi con gái ông, nên ông càng không chấp nhận được sự việc này. Nhưng Tam lão gia là doanh nhân làm ăn buôn bán, chỉ có lời, không có lỗ. Tam Hứa đành phải mang người đi, để cô làm việc trả nợ thay cha, còn làm gì thì ông chưa nghĩ tới.

Chỉ là muốn ở lại, dạy dỗ tên đáng chết này một bài học.

"Tôi nghĩ ông không xứng đáng làm cha, vậy nên..." Tam Hứa cười lạnh lùng, dừng lại một lát.

"Tôi sẽ lấy đi cái quý giá nhất, để ông không thể gieo giống lung tung nữa." Nói rồi Tam lão gia hất tay, ra hiệu cho người bên cạnh: "Cắt."

"Không... Không... Đừng... Á..." Tiếng hét thất thanh của Cố Giang vang vọng.

"Ngày mai, tôi sẽ gửi cho ông một món quà đặt biệt."

Xong việc, đám người rời đi, chiếc xe lăn bánh rời khỏi nơi đây. Để lại ba người trong nhà, trên mặt đủ các loại trạng thái, nhìn nhau sợ hãi.