Món Nợ

Chương 7: Trả nợ

Hắn tiến tới nắm lấy cổ chân cô kéo mạnh về phía mình.

"Á..."

Cô ngã xuống giường, chân bị kéo sang hai bên hông của hắn. Tư thế cực kì ám muội, Tử Hào đè lên người Cố Hoài Nhi, nắm chặt tay cô khống chế lêи đỉиɦ đầu, không cho cơ hội kháng cự.

"Tên khốn." Cố Hoài Nhi hét vào mặt hắn, đôi chân nhanh nhẹn đạp vào chỗ hiểm.

"A..." Hắn ôm cự long cách lớp quần, lăn qua lăn lại trên giường: "Chị dám...?"

Cố Hoài Nhi đứng dậy chạy nhanh về phía cửa, đột nhiên đầu đau điếng, tê dại.

Tử Hào nắm được tóc của cô, ném mạnh trở lại giường: "Không chạy dễ vậy đâu!" Vẻ mặt hắn đột nhiên trở lên hung tợn, doạ người.

Nhéo cằm cô nâng nên, buộc phải đối mặt với hắn.

Đôi mắt long lanh đẫm lệ, quần áo xộc xệch, tóc rối bù, trừng mắt nhìn hắn.

Tử Hào cúi người xuống, định hôn lên đôi môi mềm mại, ướŧ áŧ màu hoa anh đào.

"Rầm." Tiếng ồn ngoài phòng khách truyền tới. Tử Hào đột nhiên dừng lại động tác, khuôn mặt tối tăm nhìn xuyên cửa hướng về phía phòng khách.

Hắn chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Cô hoảng loạn sợ hãi, chỉ nghe thấy tiếng ở bên ngoài vọng lại.

"Các người là ai?"

"Cố Giang đâu? Gọi hắn ra đây!" Giọng nói trầm ổn vang lên nhưng khi lọt vào tai người khác, lại có cảm giác uy hϊếp cực mãnh liệt.

Cố Hoài Nhi định thần lại tâm trạng, bước vào phòng tắm thay quần áo. Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, tầm mắt nhìn thấy rất nhiều người đàn ông mặc vest đứng ở phòng khách.

Trông họ cao lớn và vẻ mặt hung dữ, có vẻ như không phải vệ sĩ bình thường mà giống xã hội đen hơn.

Ngồi ở chính giữa chiếc ghế cũ kĩ là một người đàn ông trung niên, có vẻ đã ngoài 60. Nhưng ông ta vẫn rất lịch lãm và phong độ, không hề bị tuổi tác bào mòn.

Một giây tiếp theo, Cố Giang mở cửa nhà bước vào, vẻ mặt tái mét khi nhìn thấy người ngồi ở ghế.

Vội vàng đi đến mà quỳ xuống trước mặt người đàn ông.

"Tam lão gia, sao hôm nay ngài lại đính thân đến đây vậy?"

"Tới lấy cái mạng nhỏ của ngươi." Nói rồi Tam Hứa đạp một cước vào ngực ông ta, Cố Giang bay xa hai mét, ôm ngực đau đớn. Không có thời gian kêu la, hắn lại bò dậy, quỳ xuống trước mặt Tam Hứa.

Cố Hoài Nhi vẫn đứng ở trước cửa phòng, xem một màn vừa rồi. Cô cười đắc ý: "Đáng đời."

Nhưng cô không hề hay biết, mình sẽ không cười được bao lâu nữa.

"Tam lão gia, xin ngài cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ trả hết nợ cho..."

Ông ta còn chưa nói xong, một họng súng lạnh lẽo đã xuất hiện ở trước mặt.

Cố Giang tái mét mặt mày, từng chữ đang muốn nói liền nuốt lại vào họng.

"Sao hả? Nói tiếp đi?"

"Xin ngài tha mạng, nếu ngài gϊếŧ tôi, sẽ không có ai trả nợ cho ngài."

Tam Hứa cười phá lên, giọng nói lạnh lùng: "Tôi để ông sống, cũng không nhận được tiền! Chi bằng..."

"Đừng... đừng mà... xin tha mạng."

"Bằng..." Tiếng súng vang lên, nhưng không bắn trúng Cố Giang, hắn quay sang, nhìn bên cạnh người mình. Viên súng cách chân 1cm và ghim xuống sàn nhà.

Kĩ năng bắn súng cực đỉnh! Cố Hoài Nhi không khỏi khen ngợi. Người đàn ông đó không muốn Cố Giang chết một cách dễ dàng như vậy, nếu không ông ta sẽ không đích thân đến đây.

"Sao nào? Bây giờ, một là trả nợ, hai là thế chấp căn nhà này, ba là..."

"Không được!"

Tam Hứa chưa kịp nói xong, Cố Hoài Nhi chạy từ đâu tới, vội vã ngăn cản.

Sắc mặt Tam Hứa đen lại, đây là lần đầu tiên có người dám ngắt ngang lời ông ta. Cố Hoài Nhi vẫn chưa ý thức được người đàn ông này có bao nhiêu nguy hiểm.

Họng súng đột nhiên chuyển hướng, chĩa vào người cô. Cố Hoài Nhi sắc mặt tái nhợt, sợ hãi dâng lên trong lòng, cố kìm nén lại, giọng nói có chút run rẩy: "Không... không... thể được. Đây là nhà của mẹ tôi... ông ta không có quyền quyết định."

Nhìn cô bé trước mắt run rẩy như một con thỏ, Tam Hứa không khỏi cười kinh thường. Vậy mà cũng dám đối đầu với ông sao?

"Được, được. Vậy thứ ba là... tôi sẽ gϊếŧ hết các người."

"Sao?" Cô không khỏi kinh ngạc. Ông ta thực sự muốn gϊếŧ người? Người đàn ông này không sợ pháp luật?

Suy nghĩ của cô thật ngây thơ, trong xã hội không phân biệt được trăng đen này, kẻ nào có tiền sẽ là người chiến thắng. Đừng nói ông ta không sợ, ngay cả pháp luật cũng phải sợ ông ta.

Người đàn ông này là ai? Cô nghe Cố Giang gọi ông ta là Tam lão gia? Người của Tam gia? Gia tộc giàu có và quyền lực nhất Trùng Đông?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cô.

Chờ chút, Tam gia... Tam gia... Tam Vĩ! Không phải chứ?

Ông ta là cha của Tam Vĩ? Người của Tam gia đúng là âm hồn bất tán, sao cô ở đâu cũng gặp họ vậy?