Hoa Ngư Viên.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường với thần sắc trên khuôn mặt tái nhợt, Tam Nghị có chút lo lắng, khí tức xung quanh hắn trở lên đáng sợ, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Tên Hạ Phong chết tiệt!" Người đàn ông đột nhiên gầm lên. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.
"Hạ Phong, tôi cho cậu 5 phút, cậu lập tức có mặt ở nhà tôi, ngay lập tức." Tam Nghị cố đè nén cơ tức giận, ra lệnh cho người bên kia điện thoại.
"Gì vậy? Là ai đã trọc tức Tam thiếu của chúng ta sao." Hạ Phong đầu dây bên kia giọng điệu có chút giễu cợt.
"Đừng nhiều lời, nếu không muốn bệnh viện của mình bị đập vỡ." Nói xong lời này, hắn liền cúp máy, không cho cơ hội bên kia phản kháng.
"Hừ... Đúng là đồ Tam Nghị chết tiệt, chết tiệt, tưởng tôi rảnh lắm sao?" Hạ Phong ở bên này tức giận mắng chửi hắn, mặc dù vậy, anh ta vẫn cầm chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
...
"Này, cậu nói xem là do ai mà cô ấy đã hôn mê hai ngày rồi?"
Vừa vào tới phòng ngủ của Tam Nghị, Hạ Phong lập tức bị hắn chất vấn.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Phong vẻ mặt lười nhác đi tới bên cạnh giường.
"Tôi cho cô ấy dùng thuốc kí©ɧ ɖụ© mà cậu nghiên cứu. Hai ngày rồi cô ấy chưa tỉnh lại."
"Chỉ có tên Hạ Phong biếи ŧɦái như cậu mới có thể chế ra loại thuốc vô dụng như vậy. Tôi mới làm được một hiệp, thuốc liền hết tác dụng." Tam Nghị liếc nhìn hắn rồi hung hãn phàn nàn.
Hạ Phong nghi ngờ nhìn hắn, thuốc của anh từ trước đến nay đều không có vấn đề gì, nhưng vào tay Tam Nghị thì lại khác. Thuốc của hắn chỉ cô những người thân thiết mới có được, một khi đã sử dụng, chỉ khiến hai con người chìm vào bể dục, sung sướиɠ đến phát điên.
"Cậu dùng bao nhiêu viên?"
"Ba." Hắn không trần trừ mà trả lời một cách thẳn thắn.
"Cái gì? Ba... ba viên?" Sự hốt hoảng xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn, hắn không tin mà lắp bắp hỏi lại.
"Cậu.. cậu bị điên rồi. Tôi dặn cậu chỉ được dùng một viên thôi mà?"
"Cô ấy kháng cự quá, tôi không chịu nổi." Vẻ mặt của hắn vẫn thờ ơ, không chút biểu cảm.
"Nếu cậu sử dụng một viên, nó sẽ khiến hai người dục tiên dục tử, còn không... nếu sử dụng số lượng nhiều hơn, sẽ gây ra tác dụng phụ. Cái này... không ai sử dụng như cậu, nên tôi cũng chưa từng gặp qua."
"Chết tiệt!" Tam Nghị tức giận chửi thề, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Được rồi được rồi, để tôi xem cô ấy một lúc." Nói rồi anh ngồi xuống bên cạnh giường. Thấy Tam Nghị vẫn đứng đó không chịu ra ngoài, anh nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc: "Cậu còn không ra ngoài? Mau đi gọi trợ lý của tôi vào đây."
Tam Nghị tức giận nhìn hắn, nhưng anh không làm gì được bởi vì chỉ có tên điên này mới có thể cứu được Cố Hoài Nhi.
Một lúc sau, một người phụ nữ trẻ trung bước theo sau Tam Nghị vào, là trợ lý của Hạ Phong.
Hạ Phong nhìn người bạn của mình kiên quyết không ra ngoài, cũng đành nhẫn nhịn mặc kệ hắn.
"Cô kiểm tra bên dưới cô ấy một lúc, tôi ra ngoài lấy dụng cụ."
Nói thật thì Hạ Phong không dám kiểm tra bên dưới cho Cố Hoài Nhi và Tam Nghị cũng chắc chắn cũng không cho hắn làm điều đó. Đó là lý do vì sao anh gọi trợ lý vào.
Bên dưới Cố Hoài Nhi đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng dấu hiệu của việc xưng tấy thì vẫn còn đó.
Trợ lý kiểm tra tiểu huyệt có chút sửng sốt. Tiểu huyệt sưng đỏ, bên trong bị rách một ít vẫn còn vết máu lưu lại. Thầm thương sót cô gái nhỏ bé này, nhìn qua có vẻ vẫn còn học cấp ba. Vậy mà phải chịu những thứ thậm chí người trưởng thành còn không chịu nổi.
Vẻ mặt cô có chút xám xịt lại, Tam Nghị thấy vậy tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Cô ấy... bị rách một ít ở phía dưới, bên trong vẫn sưng, lát nữa tôi sẽ kê thuốc bôi hằng ngày cho cô ấy. Còn việc cô ấy bất tỉnh, Hạ tiên sinh sẽ giải quyết."
Nghe xong câu nói, hắn chỉ gật gù mà không nói gì.
Mình làm không mạnh lắm, lúc ấy còn chảy rất nhiều nước, mà cô ấy đã bị rách rồi sao? Nếu như mình làm hết sức lực thì có lẽ... Tam Nghị không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với cô.
Hạ Phong đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, chỉ thấy anh ta cầm bộ dụng cụ hành nghề đi tới bên dường.
Anh lấy một kim tiêm và một ống thuốc ra sau đó bơm thuốc vào kim tiêm. Tam Nghị thấy vậy mặt hoảng hốt.
"Này cậu định tiêm cái gì vào người cô ấy vậy?"
Thấy vẻ mặt đó của thằng bạn thân, Hạ Phong mặt mày méo mó, lần đầu tiên anh nhìn thấy Tam Nghị phản ứng dữ dội như vậy, liếc nhìn cô gái nằm trên giường, có lẽ cô ấy rất quan trọng đối với hắn sao?
"Là thuốc tôi mới nghiên cứu, cô ấy là vậy thí nghiệm."
"Có tin tôi tống cậu vào tù không hả?"
Hạ Phong là một tên biếи ŧɦái, hắn mang danh là bác sĩ nhưng suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu, chế tạo ra mấy loại thuốc kì quái khác người.
Khi ai nghe đến cái danh Hạ thiếu gia đều phải kiếp sợ vì sự tàn nhẫn của hắn, hắn có thể cứu người nhưng cũng có thể gϊếŧ người. Là một tên bác sĩ biếи ŧɦái, tên điên đội nốt bác sĩ.
Tam Nghị luôn lấy điểm yếu này ra để uy hϊếp hắn. Hai người là bạn thân thủa nhỏ, cùng nhau lớn lên, tính cách cũng có phần tàn nhẫn giống nhau.
Nhưng khi Tam Nghị gϊếŧ người thì Hạ Phong lại đi cứu người.
Mặt Hạ Phong tái lại không dám trêu chọc hắn nữa: "Rồi, rồi tôi chữa bệnh cho cô ấy, được chưa ông tướng."
"Cô bé mới gặp vài ngày nhưng có vẻ cậu đối với cô ấy khá quan trọng. Cận thận, đừng để phụ nữ làm điểm yếu của mình."
Tam Nghị không nghe lọt vào tai một lời nào. Cái gì mà quan trọng chứ? Phụ nữ đối với anh chỉ là quan đường, không hơn không kém. Chỉ là đối với cô bé này có chút thích thú.
"Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại sẽ bị sốt. Còn nữa, cậu muốn dùng thuốc với cô bé thì chỉ được dùng một viên thôi, biết chưa hả."
Tam Nghị gật gật đầu, có vẻ ngoan ngoan hơn và nghe lời.
Sau khi tiễn Hạ Phong ra cửa, Tam Nghị quay lại phòng. Nhìn thần sắc mệt mỏi của cô, nhịn không được liền cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc. Sau khi ngẩng đầu lên, thấy môi cô có chút hồng hào và ẩm ướt do nước bọt gây ra, hắn mới thoả mãn rời khỏi.