Món Nợ

Chương 23: Món quà của Tam lão gia

Ngày hôm sau, bệnh viện thành phố Trùng Đông.

Trong căn phòng hồi sức, chỉ có thân hình người đàn ông trung niên nằm trên giường. Tay hắn cuốn một lớp khăn giạc dày, bên trên có một chút đỏ thẫm của máu thấm ra.

Phía dưới hạ thân cũng không khác ở trên cánh tay là bao. Cũng được cuốn một lớp khăn gạc xung quanh hông, dươиɠ ѵậŧ phía trên cũng không còn nữa, thay vào đó là một vết máu dày thấm ra.

Người đàn ông đó chính là Cố Giang. Sau sự việc xảy ra, hai mẹ con họ Tử cũng không cánh mà bay, không nhìn thấy bóng dáng đâu hết. Người bệnh thì được người nhà đến chăm sóc, còn ông ta thì một mình một phòng.

Đến đây, đột nhiên có người mở cửa vào thăm hắn. Nghe thấy tiếng động, ông ta có chút vui mừng, tỉnh dậy nhìn về phía cửa.

Nụ cười trên khuôn mặt xấu xí biến mất, trên mặt không còn một giọt máu nào, sợ hãi hiện lên trong đôi mắt.

Là hai người vệ sĩ hay đi bên cạnh Tam Hứa!

"Chào Cố tiên sinh."

Một người trong số họ lên tiếng với nụ cười quỷ dị. Tay xách theo một cặp l*иg. Cố Giang vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn. Bọn họ tốt bụng đến nỗi biến ông thành bộ dạng như này rồi tới đây thăm ông sao?

"Hai...hai người tới đây làm gì vậy?" Giọng nói có chút sợ sệt đối với hai thanh niên cường tráng này.

"Chúng tôi mang quà của Tam lão gia đến!"

"Chẳng phải hôm qua Tam lão gia đã hứa với ông rằng sẽ tặng ông một món quà rồi hay sao?"

Hai người vệ sĩ, người thì nói câu này, người thì bồi câu kia.

"Phải, phải." Lúc này, ông ta mới nhớ tới lời nói của Tam Hứa. Chỉ là lúc đó ông tưởng Tam lão gia chỉ trêu đùa, không ngờ...

"Là cái gì vậy?" Cố Giang cũng không hào hứng lắm, đối với những món đồ được nhận miễn phí bởi một người nguy hiểm như ông ta, chắc chắn không có gì tốt đẹp.

"Là một chút cháo đặc biệt... Vẫn còn nóng, ông mau ăn đi."

Mắt Cố Giang có chút phát sáng khi nghe thấy có đồ ăn, từ hôm qua đến giờ ông ta cái gì cũng chưa nhét vào bụng. Thấy vậy, bụng lại sôi ùng ục.

Người vệ sĩ đưa cháo tới trước mặt ông ta, mùi thơm đặc biệt sộc lên mũi, nước dãi sắp không chịu nổi mà dơi xuống.

"Ăn đi!" Người vệ sĩ mất kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh.

"Đợi chút đã, Tam lão gia sẽ không tốt bụng đến như vậy, các người không bỏ thuốc độc vào đây đó chứ." Mặc dù bụng đói cồn cào nhưng lý trí ông ta vẫn tỉnh táo.

"Đúng là nhiều lời!" Vệ sĩ đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, giật lấy chiếc l*иg sắt từ tay người bên cạnh.

Trực tiếp nắm tóc ông ta, bắt ông ta ngửa đầu ra phía sau.

"Á.." Đột nhiên da đầu truyền đến đau đớn, khiến Cố Giang không khỏi kêu lên.

Nhân lúc đó, người vệ sĩ trực tiếp đổ cháo vào họng ông ta, cháo vẫn còn nóng trực tiếp bị đổ vào trong miệng, khiến ông ta cau mày lại, rêи ɾỉ không thành, cảm giác bỏng rát khó chịu trong miệng khiến ông ta muốn nhổ cháo đi. Lại bị nắm chặt đầu ngửa ra sau, cháo chảy thẳng xuống cổ họng.

Lúc này, tên vệ sĩ mới chịu buông tay. Cháo trong khoang miệng khiến ông ta bỏng rát, cúi đầu xuống để cháo chảy ra, ông ta nếm được cháo rất ngon, trong cháo còn có thứ gì đó dai dai sần sật. Ông ra nhai nhai rồi nuốt xuống.

"Có ngon không?"

Cố Giang gật đầu liên tục, sợ làm trái ý hai người này, ông sẽ không biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì tiếp theo.

"Có biết thứ trong cháo là gì không?"

Cố Giang lơ ngơ lắc đầu, miệng bị bỏng không nói lên lời.

"Là dươиɠ ѵậŧ của ông đó." Hai người hoàn thành nhiệm vụ lập tức rời đi, để lại Cố Giang trong phòng với vẻ mặt khó coi, đang cố gắng nôn những gì mình đã nuốt ra. Sự kinh tởm dâng lên tận não, toàn thân sợ hãi run rẩy.

...

Ngày hôm trước.

Sau khi trở về Tam gia, Tam Hứa lập tức dặn dò đàn em, mang dươиɠ ѵậŧ bẩn thỉu đó vào trong nhà bếp, kêu đầu bếp nấu món cháo thật ngon, ngày mai đem đến trả lại những gì đã mất cho ông ta.

Vệ sĩ lập tức tuân lệnh, mang dươиɠ ѵậŧ được đặt trong túi đen vào phòng bếp, hắn cầm một góc nhỏ của túi bằng hai đầu tay, để tránh xa người mình xa nhất có thể. Như đang kì thị một vật kinh tởm.

"Này, sáng mai hãy nấu món cháo với thứ này." Hắn ta lạnh lùng nói một ném mạnh túi đen xuống dưới sàn trước mặt đầu bếp.

Người đầu bếp là một gã trung niên bụng bự, hắn ta tò mò nhìn tên vệ sĩ một ngồi xuống đất, mở túi bóng đen ra. Một vật nhăn nheo, xấu xí, tởm lợ xuất hiện trước mặt.

"Oái..." Người đầu bếp lập tức vung tay hất thứ đó ra xa, bay xuống góc bếp.

Người vệ sĩ chứng kiến một cảnh này, không nhịn nổi cười phá lên: "Làm xong, ngày mai tôi dẫn cậu đi rửa mắt."

"Tôi cầm thứ đó lên, giờ cũng muốn chặt tay của mình đi!"

"Cậu kiếm mấy thứ này ở đâu ra vậy? Tôi thật sự kinh tởm đến không nấu được."

"Là món quà đặc biệt!"