Cung điện nguy nga hiện vào tầm mắt, rồi lại bị bỏ lại phía sau, như từng con mãnh thú ngẩng cao đầu, tựa lưng vào bầu trời âm u mênh mông.
Nửa đời đã qua, thoáng qua trong tâm trí Quần Thanh như cưỡi ngựa xem hoa.
Trường An nhiều mưa gió, một tiểu nương tử mười một tuổi, buồn bã tựa cửa sổ lầu các nhìn ra, cũng là một phương trời như thế.
Dưới lầu, ăn uống linh đình, tiếng cười đùa huyên náo vọng lên, tân khách đều tán thưởng tài thơ của a huynh nàng là Thời Ngọc Minh, nhưng những bài thơ đó, rõ ràng là do nàng làm.
Mẫu thân không cho nàng lộ diện, không cho nàng tham dự yến tiệc. Cách duy nhất để nàng tham gia, là khi mọi người đang chơi phi hoa lệnh, lén lút đưa thơ ra, nghe những lời khen lẽ ra thuộc về mình, lại rơi lên đầu a huynh.
"Nhị lang, sao không thấy muội muội của ngươi đâu?"
Có người hỏi, Thời Ngọc Minh theo lời dặn của mẫu thân đáp nhạt nhẽo: "Lục nương vốn không thích náo nhiệt."
"Tiểu nương tử quá rụt rè e thẹn!" Bậc trưởng bối nghiêm giọng khuyên, "Nữ tử có thể vô tài, nhưng khuê các Trường An ai ai cũng xuất chúng, a gia nhà ngươi làm quan lục phẩm, nàng cũng phải biết thế sự, kẻo sau này về nhà chồng, bị người ta coi thường. Ngươi có tài thơ như thế, sao không dạy nàng?"
Người bên cạnh cười: "Ngươi sao biết hắn chưa từng thử! Lục nương là kẻ quái thai, từ nhỏ đến lớn hiếm khi thấy mặt, có lẽ sợ lộ tẩy, mất hết thể diện!"
Hơi thở Quần Thanh gấp gáp, nóng bỏng, trong l*иg ngực bừng cháy một ngọn lửa.
Khi trò phi hoa lệnh bắt đầu, Thời Ngọc Minh liền tìm cớ rời bàn, ba bước hai bước chạy lên lầu, thuần thục thò tay dưới rèm, lắc lư lên xuống, ý bảo "mau viết".
Ngòi bút của nàng rơi xuống mảnh giấy, lem một vệt mực, trên đó nàng báo thù bằng cách vẽ nguệch ngoạc, nhét lại vào tay hắn.
Khi Thời Ngọc Minh về chỗ ngồi, mở ra xem, trên đó chỉ vẽ một con rùa, đành phải tự mình bịa đặt. Chốc lát sau, Quần Thanh như ý nghe thấy tiếng cười ồ vang dội từ dưới lầu. Thời Ngọc Minh đã mất mặt.
Giữa tiếng cười, mọi người đều thấy tiểu nương tử đứng trên cầu thang với vẻ mặt giận dữ, còn ném cây bút lông xuống từ trên cao khiến văng mực tung tóe.
Kết cục của chuyện này, là mẫu thân đưa nàng đến thư phòng vắng người để hỏi han, vì nàng không chịu nhận lỗi, mẫu thân vốn điềm đạm hiền hòa bỗng nổi trận lôi đình, giơ tay tát mạnh vào mặt nàng: "Con đọc được mấy quyển sách, đã thấy mình ghê gớm lắm sao?"
Đây là lần đầu tiên mẫu thân động tay đánh nàng.
Sự tức giận của Chu Anh khiến Thời Ngọc Minh đến ngăn cản cũng phải kinh hãi, hắn đứng tại chỗ nhìn mẫu thân, hoàn toàn sửng sốt.
Quần Thanh ôm má đang rát bỏng, co người lại, chui vào bóng tối giữa các kệ sách. So với việc bị mẫu thân đánh, việc để Thời Ngọc Minh thấy mẫu thân đánh mình càng tổn thương lòng tự trọng hơn.
"Ra đây." Chu Anh quát lớn. Quần Thanh cố chui sâu vào kệ sách, mùi mực ẩm ướng từ bốn phía chui vào mũi, an ủi nàng. Thời Ngọc Minh kéo mẫu thân, phụ thân cũng đến khuyên can.
Khuyên không được mẫu thân, phụ thân bỗng túm cổ áo lôi Thời Ngọc Minh ra ngoài. Một lúc sau, trong sân vọng lại tiếng dây da quất vào da thịt.
Phụ thân đánh người vừa trầm vừa độc, thiếu niên lúc đầu còn không hé răng, sau cùng bùng nổ tiếng kêu như heo bị chọc tiết: "Lục nương tự nguyện làm thơ thay con, muội ấy muốn nghe người khác đánh giá, con có lỗi gì chứ... Con sai rồi! Không nên mách mẫu thân! Con sai rồi! Con sai rồi!"
Phụ thân như đang giằng co âm thầm với Chu Anh, cho đến khi mẫu thân cuối cùng buông tha Quần Thanh, chạy ra sân, gọi phụ thân đừng đánh nữa, ông ấy mới dừng tay, giận dữ nhìn Chu Anh.