Tối đó, Quần Thanh đối diện với Thời Ngọc Minh mặt mũi bầm dập, chẳng ai để ý đến ai.
Chỉ là khuôn mặt vốn thanh tú của a huynh, giờ trông thật khôi hài, Quần Thanh phải cố nén không bật cười.
Hai người đi ngang qua nhau, Thời Ngọc Minh cáu kỉnh nói: "Mẫu thân bảo, Lục nương ngươi kém cỏi hơn người, học hành chẳng ra gì, đừng có nghĩ đến chuyện lộ diện, khiến người ta chê cười."
Thời Ngọc Minh lại ôm má, nói bừa: "Mẫu thân nói không sai, ta là huynh của ngươi, đã gặp bao nhiêu tiểu nương tử, ngươi quả thực là kém nhất. Ngươi từ nhỏ đã cô độc, lại hung dữ như thế, luôn chống đối ta, sau này chẳng ai thèm cưới ngươi đâu!"
Quần Thanh vừa quay gót bước đi, Thời Ngọc Minh lại "aiz aiz aiz" lên tiếng, nhẫn nhục nói: "Nhìn trên án kia, a gia để lại vật cho ngươi đó."
Quần Thanh ngoảnh đầu, dưới ánh nến thấy một quả hồng lớn đã bóc vỏ, đặt trên chiếc khăn tay a gia giặt đến bạc màu.
A gia của nàng, Thời Dư, vốn là một võ tướng dũng mãnh của Đại Sở, dáng đứng nơi đầu ngõ tựa tháp sắt. Từ khi người lần đầu kéo về chiếc diều nàng thả ngoài tường, nắm chặt trong tay, Quần Thanh đã sinh lòng e sợ, cha con có một sự xa lạ khó tả.
A gia vốn không khéo lời, chẳng biết cách gần gũi nhi nữ, đành dùng cách này, đồ ăn vặt dưới đèn, đều dành cho nàng cả.
Tình thương của a gia, như quả hồng kia vậy.
Quần Thanh cầm quả hồng, đem vào khuê phòng từ từ ăn, ấy là nhận lấy sự hối lỗi thầm lặng, sự vỗ về không lời.
...
Mấy ngày sau, Quần Thanh nghe a gia và mẫu nhân cãi vã trong phòng, dường như lại liên quan đến nàng. Nguyên do là a gia lén mẫu nhân, từ chối sứ giả gì đó từ cung đến.
Nàng nghe a gia vốn ít lời bảo: "Cần gì để con bé lại cuốn vào xoáy nước."
Mẫu nhân lạnh giọng: "Vậy chàng bản nó như thế nào?"
A gia dứt khoát nói: "Để nó sống đời bình thường. Hai năm nữa gả chồng, trong Trường An thành gia, sinh con, an ổn qua một đời."
Lấy chồng? Lấy ai?
Phải chăng là Lâm Du Gia đáng ghét, hay dạy đời người khác kia?
Quần Thanh tưởng tượng cảnh mình với Lâm Du Gia thành thân sinh tử, ở trong một tiểu các tương kính như tân, da gà nổi khắp lưng. Nỗi sợ không thể nhẫn được thúc đẩy nàng chạy về phía chuồng ngựa, tháo cương ngựa của Thời Ngọc Minh thế nào cũng không được, đành cưỡi lừa nhỏ của mình, vung roi phi về phía cung môn.
Nàng muốn chặn sứ giả kia lại, bảo rằng mình nguyện vào cung.
Trước đó mẫu nhân đã lỡ lời, nàng biết mẫu nhân gắt gao bắt nàng đọc sách, dạy nàng thêu thùa, từ sớm đến tối, rốt cuộc là để nàng vào cung, bước trên con đường quan lộ dành cho nữ nhi.
Hoàng cung với nàng là điều chưa biết, song vẫn hơn gả cho Lâm Du Gia.
Khi mặt trời chìm xuống đường chân trời, nàng cuối cùng đuổi kịp một vị nội thị mặc hồng bào trước An Phúc môn. Vị nội thị ấy bảo nàng rằng, ông ta không phải sứ giả, sứ giả đã về lâu rồi.
Kỳ thi Lục Thượng năm nay dù thế nào nàng cũng không kịp nữa.
"Ngươi đợi hai năm sau vậy." Vị nội thị ấy nói.
Quần Thanh sợ hai năm sau sẽ phải thành thân với Lâm Du Gia, nắm chặt lấy ông ta mà khẩn cầu không thôi.
"Ra là nữ nhi của Chu Anh, lớn thế này rồi." Vị lão nội thị tóc râu bạc trắng đó đánh giá nàng vài lần, mỉm cười, bảo người đưa bút, thêm vài nét vào bảo sách, Quần Thanh thấy tên mình hiện ra từng nét một, tắm trong ánh tà dương như máu đọng.
Ông ta nói: "Lão nô đang giúp Thánh thượng chọn người làm thư đồng cho thập thất Công chúa Bảo An. Làm thư đồng của công chúa, cũng được vào cung. Chỉ cần mười ngày sau ngươi đến Y Viên tham gia tuyển chọn, được công chúa vừa mắt là được."