Ngoài cửa sổ đường cung không người, Quần Thanh đỡ hắn lên định đưa người ra ngoài, Tô Nhuận nắm lấy tay áo nàng: "Nương tử rốt cuộc là ai?"
Quần Thanh lạnh mặt: "Ta để ngươi biết, ngươi còn sống được sao?"
Tô Nhuận sợ đến tái mặt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai người đều đứng sững tại chỗ.
Quần Thanh đặt ngón tay lên môi, lại chỉ chỉ cửa sổ, ý bảo hắn tùy cơ hành sự, sau đó ra cửa, quay người khóa cửa kho lại.
Mở cửa ra, Chương nương tử đứng ngoài cửa.
Chương nương tử chỉ vào cổ nàng, cười đến mắt híp thành một đường, "Mè đay khỏi đúng lúc thật! Mau đi với ta, còn kịp!"
"Kịp cái gì?" Quần Thanh đứng ngẩn ra. Chọn cung nữ không phải đã kết thúc rồi sao?
Chương nương tử cười: "Phải nói là ngươi vận may tốt! Bảo Xu kia, không biết đã đắc tội thế nào với Bảo An công chúa, công chúa gạt rơi mảnh thêu của ả, còn bảo Yến Vương phi đuổi ả ra ngoài. Yến Vương phi thận trọng, lấy danh sách kiểm tra từng người, phát hiện thiếu ngươi, ôi, ta liền đem đầu đuôi nói hết —— ngươi không vui sao? Sao không cười?"
Quần Thanh cười rất gượng gạo.
"Bảo An công chúa bảo ngươi lập tức qua đó, nàng ấy không để ý ngươi có mè đay, Yến Vương phi cũng muốn gặp ngươi." Chương nương tử nói.
Trong Bắc Thương khố truyền ra một tiếng động nhẹ, Chương nương nghi hoặc vén tay áo: "Trong kho lại có chuột sao? Ta xem thử."
Quần Thanh một tay kéo bà ta lại: "Nương tử, việc chính gấp rút. Giúp ta chải đầu, bây giờ đi ngay."
Chốc lát sau, Quần Thanh bị Chương nương tử kéo lên cung đạo.
"Trên mảnh thêu của ngươi, có phải có văn chương?" Trên đường, Chương nương tử ngờ vực liếc nhìn nàng, "Bảo Xu làm sao chọc giận công chúa, ngươi một chút cũng không kinh ngạc nhỉ."
Quần Thanh nói: "Vẫn không giấu được nương tử. Nương tử có biết vì sao ta thêu lại mảnh thứ hai không? Hợp hoan, có ý tứ nam nữ giao hoan. Khi Sở quốc mất, Bảo An công chúa thất thân với Yến Vương, bị lời đồn quấy nhiễu, không dám ra cửa, ngay cả hai cây hợp hoan trước cửa cung cũng chặt đi. Ta sợ phạm húy của công chúa."
Ký ức dần dần hồi tưởng: Năm đó nàng nghĩ đến chỗ này, sợ Dương Phù xem thấy đau lòng, liền thức đêm thắp đèn khổ công thêu lại.
Từng mũi kim từng mũi kim, thêu lên kỳ vọng ngày sau, kỳ vọng sự xuất hiện của nàng, có thể bảo vệ Dương Phù, từ đây không còn chịu nỗi đau quốc phá gia vong...
"May mà ngươi nhớ rõ, ta suýt quên mất." Chương nương tử che miệng, lại thầm cười, "Để cho Bảo Xu kia chiếm công của người khác, đây là trời có mắt, đáng đời!"
"Nhưng, làm sao ngươi biết Bảo Xu sẽ chọn mảnh thêu hợp hoan?" Chương nương tử vẫn nghĩ không thông, "Nếu nó lấy mảnh thêu hoa lan của ngươi, chẳng phải toại ý của nó sao?"
Quần Thanh không đáp, chỉ mỉm cười, trong mắt ẩn chứa dòng nước cuộn trào.
Mảnh thêu đó có kiểu ngang chéo là do nàng sáng tạo, trong cung chỉ một mình Quần Thanh biết thêu. Năm xưa trong cung Sở quốc, chỉ có Bảo An công chúa mặc xiêm y thêu độc nhất vô nhị, được người người ngưỡng mộ, đó là thời thiếu nữ xuân phong đắc ý nhất của Bảo An công chúa.
Nếu Dương Phù thấy mảnh thêu của nàng xuất hiện trên tay Bảo Xu, lại không thấy nàng đâu, gợi nhớ chuyện cũ thương tâm, chỉ càng thêm gay gắt quở trách Bảo Xu.
Không ai có thể thừa lúc tâm tình nàng rất tệ mà chiếm được tiện nghi của nàng.