Ôn Phù nuốt nước bọt, đưa tay chạm vào khối ngọc thạch lớn kia.
Khi bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp chạm vào khối ngọc lạnh lẽo, Thẩm Kỵ khẽ thở dài.
Trên đỉnh khối ngọc thạch vẫn còn đọng giọt nước.
Anh ngẩng đầu lên, giọng nói trong đêm tối nghe đặc biệt êm tai.
Giống như nàng tiên cá nằm ở trên ghềnh đá, hát lên khúc ca động tình quyến rũ thu hút những người đi ngang qua.
Khi con người bị giọng hát đó mê hoặc tiến lại gần, nàng tiên cá sẽ lập tức đưa tay kéo họ xuống biển, nhấn chìm đến chết rồi nuốt vào trong bụng.
Sau đó lại nằm trên ghềnh đá, tiếp tục ca hát, chờ đợi con người tiếp theo dừng chân lại.
Cổ tay Ôn Phù đau nhức, đôi mắt đen láy của Thẩm Kỵ nhuốm đầy hơi nước.
"Tiểu Phù, dùng sức một chút.” Thẩm Kỵ nắm lấy tay cô.
Cùng cô cầm lấy khối ngọc.
Đầu ngón tay Ôn Phù tê cứng vì lạnh, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô lại càng lúc càng đỏ.
Trăng máu treo cao trên bầu trời, ánh sáng đỏ thẫm chiếu qua cửa sổ, rơi vào trên giường.
Chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ khối ngọc.
Cô đứng dậy, lấy khăn lông lau sạch lòng bàn tay và khối ngọc.
"Xem ra, không nói dối." Thẩm Kỵ nằm nghiêng trên giường, nhìn Ôn Phù đang bận rộn dọn dẹp.
“Tôi đã nói là sẽ không lừa anh mà.” Ôn Phù mỉm cười.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi hết, cô mới nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Anh không buồn ngủ sao?" Giọng nói của Ôn Phù đầy mệt mỏi, cô mở mắt ra, quay đầu nhìn Thẩm Kỵ đang chọc vào má mình.
"Phù Phù, cô buồn ngủ sao?" Thẩm Kỵ vừa nói vừa vui vẻ quấn mái tóc suôn mượt của cô quanh ngón tay chơi đùa.
"Không buồn ngủ." Ôn Phù chớp chớp mắt, đuôi mắt ươn ướt.
“Nhưng sao tôi thấy mắt cô sắp không mở ra được nữa rồi.” Thẩm Kỵ chọc nhẹ vào vùng giữa hai hàng lông mày cô.
Ôn Phù nắm lấy bàn tay đang làm loạn ở lông mày của mình, đưa lên môi.
Cô mở miệng ra, hàm răng lộ ra nhẹ nhàng chạm vào.
Ôn Phù đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn của Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của cô: “Thật là dính người.”
Ôn Phù dựa sát vào người anh, đôi mắt mèo to tròn ngây thơ nhìn anh.
"Phụt." một tiếng, Thẩm Kỵ rút ngón tay ra.
Anh liếc nhìn vết nước trên ngón trỏ: "Toàn là nước bọt."
Ôn Phù vùi đầu vào trong ngực anh, giả vờ câm điếc.
L*иg ngực anh rung lên bần bật khiến hai má Ôn Phù tê dại, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Kỵ.
"Anh lại cười tôi.”
Hơi thở ấm áp phả vào ngực anh, Thẩm Kỵ cúi đầu siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô.
"Nước bọt của mình cũng không giữ lại được, chảy ra hết cả rồi."
Ôn Phù phồng má: “Anh không được chê tôi.”
“Chê đấy.” Giọng nói của Thẩm Kỵ vẫn như thường lệ, không nghe ra được cảm xúc gì.
Cô ngẩng đầu lên muốn nhìn mặt Thẩm Kỵ, muốn đoán xem anh đang nghĩ gì. Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, cô đã bị một bàn tay to lớn ấn trở lại vào l*иg ngực.
“Sao cứ ngọ nguậy vậy?”
Ôn Phù mím môi: "Muốn nhìn anh một chút."
"Nhìn tôi?
Thẩm Kỵ đưa tay nâng cằm cô lên: "Ôm tôi còn chưa đủ hay sao mà giờ lại còn muốn nhìn tôi, Tiểu Phù à, cô dính người thật đấy."
Mặc dù Ôn Phù nghe thấy Thẩm Kỵ chán ghét nói như vậy, nhưng may là cô vẫn được nhìn thấy mặt của anh như ý muốn.
Dưới ánh trăng đỏ thẫm mờ ảo, khuôn mặt của anh ẩn hiện trong bóng tối, Ôn Phù hơi nhổm người dậy, vô thức tiến lại gần anh.
Nhưng trán lại bị chống vào.
“Không được lại gần tôi nữa." Cục xương ở cổ họng của Thẩm Kỵ lăn lên lăn xuống, anh từ chối.
Ôn Phù bĩu môi nói: “Anh thật là quá đáng.”
Thẩm Kỵ cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng của Ôn Phù một hồi lâu.
Ôn Phù nằm gối đầu lên ngực anh, đôi mắt nhìn anh càng lúc càng nặng nề.
Một lúc sau, ngón tay của Thẩm Kỵ đang chơi đùa tóc cô dừng lại.
Cái đầu nhỏ lông xù bĩu môi cọ cọ vào ngực anh mấy cái.