Ôn Phù hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này, cô thay tận hai chiếc khăn lông mới lau khô tóc cho Thẩm Kỵ. Những ngón tay thon dài trắng nõn luồn qua mái tóc xoăn đen nhánh, chầm chậm chải những lọn tóc không nghe lời.
Thẩm Kỵ dựa người vào ghế, đặt cuốn sách trong tay xuống: “Tiểu Phù, hôm nay nhìn thấy hình dạng thật của tôi, cô có sợ không?”
Ôn Phù không hề dừng động tác trên tay lại, trả lời anh: "Không sợ, chỉ cần là anh thì tôi đều thích.”
“Thích?” Thẩm Kỵ gác chân chân trái lên đầu gối bên kia, nghiêng đầu nhìn cô: “Thích hình dạng thật ở chỗ nào?”
"Mát lạnh, sờ rất thích."
"Sờ rất thích? "
Ôn Phù gật đầu, cúi người ghé sát vào Thẩm Kỵ: “Đương nhiên tôi càng thích ôm anh hơn.” Đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào l*иg ngực Thẩm Kỵ.
"Tại sao?" Thẩm Kỵ nhìn chằm chằm Ôn Phù, hỏi.
"Vì anh cũng có thể ôm tôi."
“Khiến tôi cảm thấy rất an tâm.” Nói xong, Ôn Phù cúi đầu, mím môi liếc nhìn đôi môi mỏng của Thẩm Kỵ.
"Còn có thể hôn môi anh nữa."
"Tôi có thể hôn anh được không?" Ôn Phù dừng lại cách môi Thẩm Kỵ một đốt ngón tay.
Hương thơm dịu nhẹ ngọt ngào gần ngay trước mắt.
Thẩm Kỵ kéo Ôn Phù lại.
Môi kề môi, hơi thở nóng rực.
Đầu lưỡi bá đạo mạnh mẽ xông vào trong miệng Ôn Phù, cướp đoạt không khí và nước bọt của cô.
Tiếng nuốt nước bọt hòa quyện cùng âm thanh ướŧ áŧ vang lên trong không khí, khiến bầu không khí càng trở nên nóng bỏng.
Ôn Phù bị động tiếp nhận người đàn ông hôn mυ'ŧ.
Cô dựa vào hơi thở anh mang đến mà thở hổn hển.
Cuối cùng cô không còn chút sức lực nào nữa, bị Thẩm Kỵ ôm vào trong lòng mà hôn.
"Vui không?" Thẩm Kỵ dựa vào gần cổ Ôn Phù, khàn giọng hỏi.
Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Ôn Phù lúc này đỏ bừng như quả táo chín.
“Vui, tôi luôn cảm thấy vui vẻ khi được ở bên anh.” Giọng nói ngọt ngào như mật của Ôn Phù truyền vào tai Thẩm Kỵ.
“Hừ, khéo nịnh nọt.”
Nói xong, Thẩm Kỵ liếʍ môi quay mặt đi, chỉ để lại một bên mặt cho Ôn Phù.
Nhưng lúm đồng tiền lại lặng lẽ xuất hiện, rơi vào mắt của Ôn Phù.
Ôn Phù đến gần hơn, đôi môi vừa được âu yếm còn nóng bỏng chạm vào xương quai xanh lạnh ngắt của Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc suôn mượt của cô, rên lên một tiếng.
Ôn Phù đang ngồi trên đùi Thẩm Kỵ, cô lập tức cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông trước mặt.
Cô bất an nhích người, thứ kia khiến cô muốn chạy trốn.
Dù sao cô cũng vừa mới được chứng kiến
"vốn liếng" của Thẩm Kỵ.
Bây giờ rõ ràng không phải là lúc thích hợp.
"Tiểu Phù ngoan, lại đây giúp tôi một chút." Giọng của Thẩm Kỵ khàn khàn, có phần kìm nén.
Anh ôm cô đứng dậy, Ôn Phù vòng hai tay qua cổ anh.
“Giúp anh, thế nào?”
Thẩm Kỵ đặt Ôn Phù lên giường, sau đó đè người lên cô.
Ôn Phù bị cơ thể rắn chắc của anh ghì chặt đến mức khó thở.
Thẩm Kỵ cắn vai Ôn Phù, hồi lâu mà vẫn không tìm được cách.
Ngược lại, bờ vai của cô sắp bị răng nanh sắc nhọn của anh cắn rách đến nơi.
Ôn Phù đưa tay giữ đầu Thẩm Kỵ: “Để tôi, tôi giúp anh, có phải là anh đang cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Thẩm Kỵ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen hiếm khi xuất hiện vẻ mờ mịt.
Anh nắm lấy ngón tay út của Ôn Phù: “Ừ, rất khó chịu.”
“Tôi biết, anh ngồi dậy trước đi, tôi sẽ giúp anh."
Bàn tay mềm mại của Ôn Phù chống lên ngực Thẩm Kỵ, không dám dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Thẩm Kỵ nhìn chằm chằm Ôn Phù một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy.
"Tiểu Phù, cô không được phép lừa gạt tôi, những kẻ lừa gạt tôi...”
"Đều có kết quả rất thảm."
Ôn Phù chống tay vào giường ngồi dậy: “Sao tôi có thể lừa anh được?”
“Anh biết tôi thích anh nhất mà, tôi sẽ mang đến niềm vui cho anh."
Thẩm Kỵ ngồi trên giường, mặc cho Ôn Phù cởi sạch quần áo của anh ra.